Trong sảnh tiệc, Lạc Li ngoan ngoãn ở bên Bạch Dục, chờ tiệc cưới bắt đầu.
[Muội Tạp... không nghĩ cách gì sao? ]
438 lo lắng hỏi.
"Chậc? Chẳng phải ngươi luôn khuyên ta tránh xa nữ chủ sao?"
Cái hộp giấy kia và hình nộm rõ ràng được làm từ cùng một loại giấy, thế nhưng hiện tại hình nộp bằng giấy đã bị thiêu rụi, nhưng cái hộp giấy vẫn hoàn hảo, không bị cháy xém chút nào.
Lạc Li cười nhẹ.
Phải ha, nó suýt nữa quên, nhiệm vụ của cô ấy có phải tách rời nam nử chủ đâu.
Nhưng ... Thà thế còn hơn trơ mắt nhìn đôi cẩu nam nữ đó, nó hy vọng có thể nhìn thấy ký chủ hành hạ bọn họ!
Tiêu rồi, bị ký chủ dạy hư mất rồi, nó không còn là một thiên thần bé nhỏ đơn thuần tốt bụng nữa.
Lạc Li thầm lặng quan sát tình hình, thấy Bối Anh Nguyệt đứng lên, cô cũng liền đứng theo.
“Đại Bạch, em đi vệ sinh.”
Hành lang nhà vệ sinh, Bối Anh Nguyệt đang nói gì đó với một người đàn ông, bà thậm chí còn hùng hổ hét vào mặt người đàn ông đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Tô Lạc Li vừa đi về phía họ vừa nói chuyện điện thoại.
Bà vội vàng kéo người đàn ông vào nhà vệ sinh nam.
Ý định đợi Tô Lạc Li đi khỏi, nhưng bà không ngờ Lạc Li chết tiệt kia lại đứng trước cửa mà nói.
“A Nguyệt...”
Người đàn ông muốn nói gì đó bị bà cắt ngang.
“Nín, chờ một chút!”
Hắn ta tức giận ngậm miệng, trông có vẻ rất khó chịu.
Lạc Li sau năm phút diễn, nhìn thấy Tống Luân từ xa tiến lại, môi nhếch lên, cất điện thoại đi vào nhà vệ sinh nữ.
Bối Anh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông, nghĩ một chút, bà treo bảng hiệu dọn dẹp, đóng cửa lại và nói chuyện với người đàn ông kia.
Lúc này, Tống Luân đã đi đến cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy tấm biển thông báo, vừa định rời khỏi thì nghe thấy giọng nói tức giận của Bối Anh Nguyệt, tính tò mò khơi dậy, ông không thể không dừng lại.
“Anh điên à, hôm nay mắc cái gì phải xuất hiện!”
“Là Thiên Thiên mời tôi!”
Người đàn ông tức giận, lấy di động ra cho Bối Anh Nguyệt xem.
Cái hộp giấy kia và hình nộm rõ ràng được làm từ cùng một loại giấy, thế nhưng hiện tại hình nộp bằng giấy đã bị thiêu rụi, nhưng cái hộp giấy vẫn hoàn hảo, không bị cháy xém chút nào.
Trên màn hình có tin nhắn của Tống Thiên mời hắn đến dự tiệc đính hôn.
"Anh không thể đến chỉ vì tiệc đính hôn của nó. Nếu bị nhìn thấy, anh muốn tôi chết hay con gái tôi chết!"
"A Nguyệt, cô muốn tôi làm người tình ngầm vô liêm sỉ như này bao lâu hả? Thiên Thiên nó cũng là cháu tôi, tôi còn không được tham dự tiệc đính hôn của cháu mình với tư cách là một người chú sao?! ”
Người đàn ông kia rõ ràng cũng rất tức giận, giọng nói lạnh đi.
Hắn và Bối Anh Nguyệt thân với nhau thời đại học, nhưng vì gia cảnh khó khăn, Bối gia buộc hai người bọn họ phải chia tay.
Ban đầu, Bối Anh Nguyệt rất nóng lòng muốn kết hôn với Tống Luân vì ông là cha của đứa con trong bụng bà và bà cũng cần một ai đó chăm sóc mình.
Sau khi hai người chia tay, những tưởng hắn và bà có thể bình thường trở lại, nhưng không, gia đình Anh Nguyệt không cho phép bà liên lạc với hắn, thậm chí còn đề nghị cả đời không được lấy hắn, thì số tài sản còn lại mới thuộc về bà.
Hắn ta thực sự rất yêu Bối Anh Nguyệt, nên đã cam tâm tình nguyện làm người tình ngầm không biết xấu hổ.
Nhưng hắn cũng rất giận Bối Anh Nguyệt, hôm nay cháu hắn đính hôn, nhưng bà lại không nói lời nào với hắn, nếu Tống Thiên không gửi tin cho hắn thì có lẽ đến bây giờ hắn cũng không biết!
“Nhỏ giọng lại, người khác mà nghe thấy biết phải làm sao!”
Bối Anh Nguyệt tức giận ngắt lời.