Giang Hoài chưa kịp nói thì điện thoại có thông báo, mở lên thì thấy Bạch Dục đã chuyển 30 triệu cho mình.
“Bạch Dục, ý anh là?”
Hắn hơi nhíu mày, hỏi.
"Không có gì đâu, vì hôn thê của anh thấy không thoải mái, chi bằng tôi trả phí ăn ở của cô ấy mấy năm nay, thế thì sẽ không còn liên quan gì đến hôn thê của anh nữa.
Cô ấy đã đối xử với gia đình anh như thế nào, anh hãy kể lại cho hôn thê của mình nghe đi, để cô ấy biết cách mà hầu hạ bố mẹ anh.
Tống Thiên rất yêu Giang Hoài, năng lực của cô hơn hẳn các cô gái khác, rửa chân, xoa bóp, hầu hạ cho bố mẹ chồng, cũng chẳng mất bao nhiêu là thời gian? Tôi nói có đúng không, cô Tống Thiên?”
Môi Bạch Dục khẽ nhếch lên, ánh mắt tỏ rõ sự chán ghét và khinh thường.
Cô ta sao có thể làm những chuyện hèn hạ như thế được!
Mặt của Tống Tuyết ửng đỏ, nhưng lại không thể rời đi.
Sắc mặt của Giang Hoài cũng chẳng hơn cô là bao.
Đương nhiên, hắn hiểu rõ hơn ai hết rằng, dù Tống Thiên có yêu hắn đến đâu, cô nhất định sẽ không vì hắn mà làm những điều này.
“Lần nữa, xin chúc mừng hai người, chúng ta vào thôi, nha đầu.”
Bạch Dục rất tự nhiên ôm lấy Lạc Li, nhận ra cơ thể cô hơi run lên, lại thêm phần xót xa, vì vậy anh dùng một tay bế cô lên, đặt lên má cô một nụ hôn cùng ánh mắt khích lệ.
Dường như muốn nói: Em yêu, làm tốt lắm, rất có khí chất, đừng sợ, có anh đây rồi.
Cơ thể Lạc Li dần thả lỏng, nhìn khuôn mặt tuấn tú kề sát thế, cuối cùng cô cũng nở một nụ cười ngọt ngào, có thể thấy cô lần này thật sự đã buông bỏ rồi.
Cô chẳng buồn nhìn Giang Hoài, để Bạch Dục ôm mình rời đi.
Giang Hoài dán chặt mắt vào lưng anh như cái gai trong mắt.
Cô để ý hắn từ rất lâu.
Nhưng hắn lại chẳng một lần nhìn thấy cô.
Thậm chí, cô đã cắt đi mái tóc dài của mình.
Đã buông bỏ hoàn toàn rồi sao?
Mới đó thôi, người con gái luôn trong tầm mắt của hắn, hết lòng yêu thương hắn, từ giờ phút này trở đi, sẽ không còn thuộc về hắn nữa.
Nụ cười, cử chỉ đáng yêu của cô ấy, sự ân cần, ngưỡng mộ và thiện ý của cô ấy giờ đã chuyển sang Bạch Dục, Giang Hoài trong lòng rõ ràng là không cam tâm.
Một cảm giác chua xót chưa từng có dần lan tỏa trong lòng hắn, cảm giác này thật kỳ lạ, giống như một liều thuốc độc đang thấm dần qua da rồi vào máu, dường như có thứ gì đó đang trôi qua rất nhanh khiến hắn có chút hoảng sợ.
Muốn xông lên chia rẽ hai người, muốn lớn tiếng chất vấn Tô Lạc Li, cái này gọi là thích sao?
Nhưng cuối cùng, Giang Hoài cũng không làm gì cả.
Bởi vì hắn biết rất rõ mình chính là người đã bỏ rơi cô!
Khí sắc Giang Hoài có chút ảm đạm, lồng ngực rất khó chịu.
Tô Lạc Li đối với hắn đích thị là yêu không hơn không kém, nói yêu, nhưng trong nháy mắt lại có thể ôm người khác vào lòng, đúng là loại nữ nhân đứng núi này trông núi nọ.
Sau này, cho dù cô có quỳ xuống van xin, hắn nhất định sẽ không dành cho cô một chút tình yêu nào, trong mắt hắn, cô là một người bẩn thỉu!
“A Hoài… anh… vẫn là không thể buông bỏ được!”
Tống Thiên nhíu mày, nắm chặt tay Giang Hoài nói.
“Em đang nói cái gì vậy, em biết người anh yêu chỉ có thể là em, được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa. Hôm nay là ngày quan trọng nhất của chúng ta.”
Giang Hoài cúi người hôn lên môi cô, cố gắng đè nén mọi tâm tư, xoa dịu mọi nỗi niềm.
Tống Thiên đương nhiên biết từ đầu đến cuối người duy nhất hắn ta yêu là mình, biết hắn sẽ nói lời này, nhưng cô là có ý muốn cảnh tỉnh hắn.
Cả hai lại mỉm cười, tiếp tục chào khách.