Mẫu Nghi Thiên Hạ: Tứ Quốc Tranh Thê

Chương 7: Thanh Ngọc Nghi Trong Lời Đồn




Hành động lạnh nhạt với Tam vương gia của Thanh Ngọc Nghi như một quả bom quăng vào đám đông quần chúng, nổ một tiếng vang trời.
Một tiểu thư vừa đi ra từ cửa hàng gần đó, thì thầm to nhỏ với nha hoàn:
“ A Kim, người nói xem có phải bản tiểu thư hoa mắt rồi không. Phế vật đại tiểu thư Tướng phủ lại có ngày không quan tâm đến Huyên vương. Mặt trời mọc đằng Tây hay thế sự xoay vần nhanh đến nỗi ta không biết nhỉ?”
Nha hoàn A Kim bĩu môi trả lời:
“ Tiểu thư của em ơi, không phải cái gì cũng nhìn thấy từ vẻ bề ngoài đâu, phế vật vô sỉ ấy lại tung quái chiêu, cái gì mà lạt lạt ấy nhỉ?”
“ Là “lạt mềm buộc chặt”!Thế mà ta cứ tưởng gió đổi hướng, thì ra chỉ là mấy chiêu trò vặt vãnh”, vị tiểu thư xoay chiếc vòng tay ngọc bích trên cổ tay, liếc mắt khinh thường về phía Thanh Ngọc Nghi rời đi.
Lời đối thoại của hai người như thức tỉnh kẻ trong mộng, lão bá tánh đều lắc đầu ngao ngán, còn Tam vương thì nhẹ nhàng cất bước đến trước mặt một vị mĩ nhân ở gần đấy , mỉm cười như gió xuân: “Linh Nhi cũng đi sắm sửa à? Nàng bình thường đã xinh đẹp tuyệt trần, nếu trang điểm tỉ mỉ thì không biết sẽ đánh cắp bao nhiêu trái tim của các công tử trong thành này nữa. Bản vương thực lo lắng nha!”, ánh mắt đầy ý cười.
Vị tiểu thư ấy không phải Thanh Ngọc Linh thì còn ai trồng khoai đất này? Mĩ nhân e lệ, thẹn thùng hành lễ, giận dỗi đáp:
“ Huyên vương, chàng ngày càng xấu xa”
Nam tử sủng nịnh nắm lấy tay nàng:
“ Là do Linh Nhi chiều hư ta”, rồi dắt thiếu nữ vào một tiệm trang sức đông đúc.
Lúc đi khỏi chỗ cũ, nếu ai để tâm sẽ thấy khoé miệng Thanh Ngọc Linh mỉm cười thật nhẹ, đầy đắc ý nhìn các nữ tử với ánh nhìn hâm mộ có, kẻ ghen ghét có ở xung quanh.
“ Các người đã thấy chưa, Huyên vương là yêu ta, sủng ta. Các người một ngón tay của chàng cũng đừng mong động đến, nhất là Thanh Ngọc Nghi”, Thanh Ngọc Linh thầm nghĩ.
“ Thì ra Tam vương gia và Nhị tiểu thư Tướng phủ lưỡng tình tương duyệt, vậy đại tiểu thư tính là cái gì? Cướp ý chung nhân của muội muội ruột, thật thêm xấu hổ a”.
Tiếng xì xào không dứt lại bắt đầu, một vở kịch mới tựa đề “ hai bà một ông” trở thành câu chuyện nóng hổi nổi lên trong toàn thể kinh thành, kích thích trí tưởng tượng cùng tài năng thêm mắm dặm muối của các lão nhân kể chuyện càng bay cao, bay xa.
Mà nhân vật nữ vai phản diện trong vở kịch trên đang trên đường trở về Tướng phủ, không lo không buồn. Nha đầu Ngọc Thuý trên đường cứ muốn nói lại thôi nhưng khi về gần đến nhà, lòng tò mò cuối cùng cũng phá kén mà ra, đầy nghi hoặc hỏi tiểu thư nhà mình:
“ Tiểu thư, hôm nay ngài làm sao thế. Bình thường, ngài trăm phương ngàn cách tiếp cận Tam vương gia, sao hôm nay lại thiếu nhiệt tình như thế?”
Trong lòng Thanh Ngọc Nghi như nghe thấy một câu chuyện cười: “ Bởi ta không phải là “ta” trước kia chứ sao” nhưng ngoài miệng lại trả lời thật sự thuyết phục:
“ Bản tiểu thư ta đã trải qua sinh tử, đã giác ngộ nhiều triết lí nhân sinh. Theo đuổi vô vọng một kẻ không hề yêu mình, chỉ có rước thêm khổ, thêm nhục”, đầy hào sảng.
“ Tiểu thư thông suốt làm nô tỳ thực vui mừng. Bao năm người hãm sâu, hình thành cả chấp niệm với Tam vương gia. Đến giờ coi như là sau cơn mưa trời lại sáng, giải thoát cho cả hai”, Ngọc Thuý nghẹn ngào.
Giải thoát? Chỉ đúng một nửa. Thanh Ngọc Nghi và Thanh Uyển Nghi nàng chỉ là tạm thoát khỏi thế giới đau khổ vốn thuộc về mình, nhưng lại kẹt trong thế giới của đối phương. Con đường phía trước chắc hẳn còn xa xôi, khó nhọc lắm cho cả hai. Đời là bể khổ, mà đến khi hết khổ thì cũng đã qua một đời!
Vầng trăng sáng dần nhô lên treo trên ngọn cây, không khí trong Tướng phủ nhộn nhịp hơn hẳn. Nha hoàn đi lại nườm nượp, chuẩn bị váy áo đẹp nhất để đi hội. Tướng phủ xưa nay vẫn nổi tiếng nhân từ, các ngày lễ tết đều cho người làm nghỉ ngơi.
Còn Thanh Ngọc Nghi lại đang ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần. Cả ngày lăn lộn trên phố, cả người thật đau nhức nha.
Bỗng có tiếng động rất nhẹ từ phía cửa số, thì ra có kẻ nào đó trèo cửa giờ này, đúng lúc bắt gặp Thanh Ngọc Nghi đang tắm. Có cần phải trùng hợp đến như thế không?
“Đại tiểu thư thật thong thả nha”, một giọng nam từ tính quen thuộc bay vào màng nhĩ Thanh Ngọc Nghi, khiến nàng hốt hoảng. Gã nam nhân này tiếp thu nền giáo dục phong kiến cổ đại mà bạo dạn quá nhỉ, còn dám nhìn nữ nhân chưa chồng tắm rửa cơ đấy!