Thấy tên vô lại nào đó đang nhìn nàng chằm chằm bằng hai con mắt sáng rực ẩn sau lớp mặt nạ hình con mèo, Thanh Ngọc Nghi vừa tức giận, vừa buồn cười. Nàng đanh giọng: “ Công tử nhìn đủ chưa, một nam nhân thật không biết xấu hổ mới lao vào phòng tắm nữ nhân mà nhìn trộm.”
“Ta đang nhìn công khai đấy chứ!”. Tên này mặt dày nào đó nói một câu thật ngứa đòn.
Thanh Ngọc Nghi cũng không có phản ứng gì thái quá như những nữ nhân yếu đuối khác trong một tình cảnh vừa túng quẫn lại nguy hiểm thế này. Nàng vẫn kiên nhẫn hỏi: “ Có chuyện gì mau nói, ta còn có việc phải làm”
“ Thực ra cũng không có việc gì quan trọng lắm, ta chỉ muốn đến thăm Tiểu Nghi Nhi của ta, tiện rủ nàng đi ngắm hoa đăng luôn mà thôi”
“...”
Trời đất! Chỉ thế thôi mà tên này không có kiên nhẫn đợi đến lúc mình tắm xong à. Chờ một lúc cũng đâu có tổn thất gì, đồ cháy nhà đi hôi của!
“ Muốn cùng nhau ngắm hoa đăng cũng được, nhưng ít nhất thì ta phải tắm xong đã a. Nếu không phiền, mong công tử lấy giúp ta bộ đồ trên giá kia và đi ra ngoài dùm. Tiểu nữ tử cảm tạ muôn phần!”. Giống nói mang theo vài phần cảnh cáo.
May mà tên kia còn chưa mất hết liêm sỉ, túm lấy bộ quần áo cũ nàng vừa mặc ném qua. Bộ y phục nàng định mặc hôm nay là ở phía sau bình phong sau lưng nàng nhưng để đi ra đến đó phải khoác cái gì che thân, đầu nàng cũng không bị úng nước đến mức đi ra mà không mặc gì, lại để tên kia hưởng lợi.
Cánh tay ngọc thon dài đưa lên mặt nước nắm lấy áo ngoài của bộ y phục cũ mặc từ hôm qua, nếu nghe kĩ có thể thấy được tiếng từng giọt nước nhỏ tí tách từ cánh tay trắng mịn. Sau đó, nàng nhúng chiếc áo vào nước, khẽ quấn lại thân thể và đứng dậy. Động tác thật mau lẹ. Thế nhưng tên kia như không nghe hiểu hết tiếng người vậy, vẫn đứng ở trước cửa sổ.
Bóng hình giai nhân thướt tha, nhẹ nhàng như yến. Mái tóc dài như thác vẫn còn nhỏ nước đổ dài xuống tận ngang hông. Chiếc cổ trắng nõn nà, xương quai xanh quyến rũ bày ra trước mắt, cộng thêm hai cánh tay trần như xui khiến nam nhân phạm tội. Đường cong lả lướt hiện lên rõ ràng: vòng eo mềm mại, nhỏ nhắn; đôi chân dài, trắng mịn như tuyết ẩn hiện theo từng bước chân, đặc biệt lộ đến tận đùi khi nàng bắt đầu ra khỏi bồn. Chiếc váy quấn quanh nàng như không quấn, ôm sát thân thể, nửa ẩn nửa lộ càng tăng thêm phần mị hoặc, sát thương trí mạng.
Thượng Quan Tử Phong nhìn đến sững sờ, mắt còn quên chớp, tất nhiên là quên luôn cả việc lui ra ngoài. Hai tai đỏ rần, cổ họng khô khốc làm hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Trời hôm nay sao lại nóng thế nhỉ!
Đến khi tiếng nhắc nhở lạnh lẽo của Thanh Ngọc Nghi cất lên, hắn mới hoàn hồn, mặt đỏ tận mang tai chạy trối chết ra ngoài.
Đã lưu manh lại còn làm ra vẻ xấu hổ, nam nhân này thật khó hiểu, nhưng cũng có chút ngây thơ, đáng yêu. Nàng còn chưa đỏ mặt, hắn đã vội cái gì!
Nàng mặc vào bộ y phục màu trắng thêu hàn mai đỏ ở tay, lấy khăn khô lau tóc.
Thượng Quan Tử Ngọc, đương kim thái tử Tây quốc, không ai ngờ sẽ có ngày chạy như ma đuổi thế kia. Ám vệ bị bỏ trên tàng cây cổ thụ trước viện của Thanh Ngọc Nghi cứ ngỡ mình bị hoa mắt. Thái tử gia vốn nghiêm túc, đi đứng phong độ sao lại lảo đảo, phi như đằng sau có quỷ hút máu đòi mạng mà chạy ra ngoài vậy. Thật hiếm có à nha, ám vệ trong lòng vừa tò mò, vừa thấy lành lạnh khi nghĩ đến việc mình đã biết thêm một bí mật của gia, sờ sờ lên cổ.
Đây có lẽ là một chuyện đáng xấu hổ nhất trong đời Thượng Quan thái tử. Hắn đến phòng tắm của Thanh Ngọc Nghi bởi có nha hoàn của nàng đang trong phòng, hắn không muốn ai khác biết sự tồn tại của mình nên chỉ đành đi tìm nàng. Từ trước đến nay, có nơi nào mà hắn không đi được chứ, mà cũng không ai dám ngăn cản hay chê trách gì nên cứ theo thói cũ đột nhập vào phòng tắm. Nào ngờ, sự việc đi quá xa.
Đến nay đã hai mươi lăm năm cuộc đời, hắn chưa từng gần nữ sắc nhưng chưa ăn thịt heo cũng không đồng nghĩa với việc chưa thấy heo chạy qua đường bao giờ. Có vô số mĩ nhân tìm mọi cách quyến rũ, cởi sạch quần áo trước mặt hắn chỉ cầu mong một lần bò lên giường của vị đương kim thái tử nhưng tất cả đều bị ném ra ngoài, phạt nặng. Hắn không thích gần những nữ nhân ấy, thậm chí là chán ghét. Trong thâm cung sâu hơn biển, Thượng Quan Tử Phong đã nếm trải hết xảy những sự xấu xa, độc ác và tàn nhẫn của nữ nhân. Lấy cớ thân thể không khỏe, hắn từ chối sự nhiệt tình của các phi tần mà mẫu hậu chọn giúp, vẫn luôn phòng không gối chiếc.
Giải thích cho việc không kịp quay ra ngoài trước khi Thanh Ngọc Nghi bước ra là do nàng hành động quá nhanh, quá dứt khoát đến mức hắn chưa kịp làm gì khác nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Aizz...
Kết quả, hôm nay hắn lại phản ứng thật mãnh liệt, đỏ hết cả mặt lẫn tai, tim đập như phá lồng ngực, hô hấp nặng nề. Ra ngoài hít gió lạnh một lúc lâu hắn mới bình tâm lại được. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh kiều diễm vừa rồi, tim lại đập mạnh liên hồi.
Xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ!!!