Mẫu Nghi Thiên Hạ: Tứ Quốc Tranh Thê

Chương 6: Người Thương Bỗng Hoá Người Dưng




Vết thương trên người Thanh Ngọc Nghi nhờ dược liệu quý giá và tĩnh dưỡng tốt nên chỉ qua một tuần đã không còn gì đáng ngại. Thân thể này vốn dĩ cứng cáp do từ nhỏ đã luyện võ, cộng với việc qua ba ngày thêm vết thương nhỏ, năm ngày thêm một vết lớn đã ác thành quen nên đợt liệt giường này không làm khó Thanh Ngọc Nghi quá lâu. Nàng giờ có thể đi lại bình thường, chỉ là hạn chế động võ và hoạt động mạnh. Vận dụng y thuật học được trong những giấc mơ, nàng còn kết với biện pháp tắm thảo dược để vết thương trên da mau lành và bôi thuốc mỡ tránh sẹo.
Nhìn vào thân thể thiếu nữ mới mười bảy tuổi đầu, đang độ như hoa như ngọc, vậy mà trên người chi chít vết thương cùng sẹo, cũ có, mới có, nàng cảm thấy thật đau lòng thay cho nguyên chủ. Cuộc sống của “nàng” cũng chẳng dễ dàng gì!
Thấm thoắt, nay đã là hai mươi tháng chạp, chỉ còn ba ngày nữa là ngày ông táo về trời nếu đúng với phong tục ở thế giới hiện đại. Còn ở Tây quốc, đây cũng là một ngày hội không nhỏ - ngày hội hoa đăng cầu may mắn. Đó là ngày mà trẻ con háo hức đến mất ngủ, còn những tài tử giai nhân thì kĩ càng chuẩn bị từ ba tháng trước, mỏi mắt chờ mong. Tại sao ư? Trẻ con sẽ được cha mẹ dẫn đi xem thả đèn, đốt pháo; những công tử, tiểu thư có cơ hội ước nguyện bên người thương, một số khác có thể tìm ý chung nhân rồi trao nhau ước hẹn. Thật là một ngày lãng mạn và ý nghĩa!
Hội hoa đăng ngày hai mươi ba tháng chạp khiến cuộc sống kinh thành càng trở nên náo nhiệt, xe ngựa dập dìu như nước. Các tiệm quần áo, trang sức, phấn son lại vô cùng hỗn loạn, nhiều cửa hàng còn xuất hiện cảnh gà bay chó sủa bởi những tiểu thư tranh giành món đồ yêu thích. Ngày thường đều tỏ ra hiền lành, nũng nịu, dịu dàng, nay các tiểu thư khuê các lại bộc lộ bản chất như những bà cô bán cả ở chợ, tay chống nạnh, tay chỉ vào mặt đối phương mà gân cổ lên cãi cọ. Thật mất hết hình tượng đài các, nhã nhặn!
“ Tiểu thư, người cũng đi chọn một vài món đồ trang sức và quần áo mới chứ ạ? Mọi năm vào những ngày này, người cũng đã sắm sửa xong hết rồi. Nhưng tại người phải dưỡng thương, phu nhân lại không hỏi han đến nên giờ một món đồ mới người cũng chưa có a”, nha hoàn Ngọc Thuý sốt sắng đề nghị.
Ở trong phủ quá buồn chán cộng thêm thương thế đã tạm ổn, Thanh Ngọc Nghi dẫn nha đầu Ngọc Thuý ra ngoài đi dạo, tiện thể chiêm ngưỡng cuộc sống phồn hoa đô thành. Không ngờ cảnh tượng không những náo nhiệt mà còn có chút, ừm, quyết liệt!
Vừa ra khỏi một quán ăn không lâu, đến trước những cửa hàng quần áo, trang sức, son phấn, nàng đã chứng kiến những cuộc so tài cân sức giữa các tiểu thư, công tử:
Tiểu thư có dáng vẻ hơi mập đang phun nước bọt không ngừng: “ Ả tiện nhân Nhã Kỳ kia, bộ y phục này là do bản cô nương nhìn trúng trước, ngươi bỉ ổi hớt tay trên, muốn đấu với ta hay gì?”
Vị Nhã Kỳ tiểu thư cũng không chịu thua thiệt: “ Gì mà nhìn trúng trước nhìn trúng sau, ta là người chịu thiệt trả giá lên gấp ba nên nó là của ta, ngươi cái đồ không biết xấu hổ còn dám lên mặt?” Lời qua tiếng lại mấy câu, hai vị tiểu thư khẩu chiến càng thêm ác liệt, lôi hết sở học cả đời ra thi triển. Cảnh tượng có xu thế thay đổi sang một trận ác chiến.
Haizz, Thanh Ngọc Nghi thở dài. Nữ nhi tranh đấu, thà chết không lui.
Nhìn sang cửa hàng bán quần áo nam bên cạnh, cảnh tượng quen thuộc ấy vẫn lặp lại nhưng thêm phần hỗn loạn vì hai bên đã lao thẳng vào ẩu đả, cát bụi mịt mù. Nam nhân a, một khi đã cáu thì đừng hỏi sao máu chảy đầm đìa!
Thanh Ngọc Nghi sau khi được đại khai nhãn giới, không dám chen chúc cùng với các đại tỷ tay dù trói gà không chặt nhưng mồm mép sắc bén kia vào mấy cửa hàng son phấn, quần áo đông khách nên đành đi đến những cửa hàng vắng vẻ hơn, dù sao nàng cũng không thể mặc quần áo cũ mà đón Tết được, nhỉ? Nàng nhớ lúc nhỏ, mỗi lần Tết nguyên đán đến, bà nội nàng lại bí mật mua cho nàng một bộ đồ mới, mà đa phần đều là sắc đỏ. Khi nhận được món quà tuy không đắt tiền là bao nhưng đủ khiến tâm hồn một đứa trẻ như nàng mừng rỡ như có ngàn hoa đua nở. Tiểu Nghi sẽ ôm cổ bà, hôn lên gò má đậm gió sương của bà và nói lời cảm ơn. Thật hoài niệm những ngày tháng tốt đẹp ấy biết bao!
Đến một cửa hàng quần áo nho nhỏ, nàng chọn được hai bộ vừa ý. Một bộ trắng như tuyết, trên phần cánh tay có điểm thêm vài đóa mai đỏ, vừa rực rỡ lại ngạo nghễ. Mặc lên có cảm giác giản dị mà thanh cao. Bộ y phục còn lại màu đỏ rực diễm lệ, phần đai lưng được thắt bằng một dải lụa cùng màu được thêu hoa sen màu trắng, đuôi váy hơi dài, có chút bắt mắt nhưng không quá loè loẹt. Bộ y phục này nàng sẽ mặc vào ngày mồng một đầu năm mới.
Cô nương Ngọc Thuý nhìn mấy bộ đồ xinh đẹp không chớp mắt nên nàng cũng mua cho nha đầu thêm hai bộ rồi cả hai tiếp tục dạo phố. Nha đầu kia mừng ra mặt, lải nhải không ngừng, đúng như dáng vẻ của trẻ con ba tuổi khi được phát kẹo. Thanh Ngọc Nghi cười không nói, lặng nghe nha đầu kia huyên thuyên nửa buổi.
Mải mê nói chuyện, Ngọc Thuý không để ý đến phía trước nên bất chợt đâm trúng vào một người nam nhân. Người nam nhân này thân vận tử y, cả người toát ra một khí chất trầm ổn mà dịu dàng. Khuôn mặt như ngọc, trán rộng, đôi mắt như biết cười, làn da trắng mịn. Quả đúng với bốn từ: Ngọc thụ lâm phong.
“ Nô tỳ tham kiến Tam vương gia. Vương gia thiên tuế, xin tha lỗi cho nói tỳ thất lễ ạ”
Vương gia? Thanh Ngọc Nghi nghe Ngọc Thuý cuống quýt nhận lỗi, đã biết người trước mặt là ai: người trong lòng của Thanh Ngọc Nghi nàng trước kia, Tam vương gia - Thượng Quan Huyên. Thấy hắn không trả lời, nàng đành lên tiếng cứu người: “ Tiểu nữ bái kiến vương gia. Phố phường đông đúc, nha hoàn của ta đi không để ý, mạo phạm quý nhân. Mong ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua lỗi lầm”
“ Ngọc Nghi tiểu thư có lễ. Còn ngươi bình thân đi, lần sau chú ý hơn”, Thượng Quan Huyên khẽ lên tiếng, trầm ổn mà dễ chịu. Ngọc Thuý vội tạ ơn rồi lui về phía sau Thanh Ngọc Nghi.
Còn vị tiểu thư mặt dày khi xưa theo đuổi kẻ trước mặt lại vội lên tiếng: “ Tiểu nữ tử không làm tốn thời gian vàng ngọc của vương gia nữa, xin từ biệt tại đây. Tạ ơn vương gia tha thứ”, lướt nhẹ qua người nam nhân áo tím, rời đi.
Tam vương gia bị kinh ngạc đến thất thần trong vài giây mới tỉnh lại. Vị đại tiểu thư này bình thường chỉ muốn dính chặt lấy mình không buông, hôm nay ăn phải cái gì mà bỏ qua ta dễ dàng như thế. Quái lạ.
“ Đại tiểu thư xin dừng bước, nếu đã có duyên gặp mặt, đại tiểu thư, nàng có muốn đi dạo cùng ta một đoạn?”
“ Tiểu nữ không dám làm phiền ngài, ta còn có việc đi trước. Cáo từ!”, nàng nhìn vào gương mặt ngày xưa thầm nhớ, nhàn nhạt lên tiếng. Trong đôi mắt trong veo của thiếu nữ không còn sự yêu thích, phát sáng lên như ngày nào thấy hắn nữa, thay vào đó là cái nhìn đầy lạnh nhạt, không muốn dây dưa.
“Thanh Ngọc Nghi ta giờ đã khác. Với “nàng”, ngươi có thể là người thương, là chân ái. Còn với ta, ngươi giờ chỉ là người dưng, không hơn không kém”, Ngọc Nghi thầm nghĩ. “Hãy để đoạn nghiệt duyên của “nàng” và hắn chìm vào đáy biển, còn thứ hắn nợ “nàng” thì hãy từ từ trả. Thanh Ngọc Nghi nàng không vội đòi nợ thuê đâu!”