Mẫu Nghi Thiên Hạ: Tứ Quốc Tranh Thê

Chương 5: Ân Nhân Thần Bí Nửa Đêm Thăm Hỏi




Ngày đầu tiên nhận thức và sống trọn vẹn trong thế giới mới, Thanh Ngọc Nghi cảm thấy tâm tình mình lên xuống thật phức tạp. Kiếp trước, tuy nàng không cảm nhận đầy đủ hạnh phúc của gia đình với tình thương của cha mẹ và anh chị em, chỉ có mình bà nội ở bên nhưng ít ra nàng vẫn cảm thấy mình không quá bơ vơ, trơ trọi. Thế mà lúc này đây, nàng có cha mẹ, có chị em ruột thịt lại chỉ thấy một mảnh lạnh lẽo đến đơn độc. Dù cha hết mực sủng ái, bênh vực nàng thì sao? Cha nàng rất ít khi ở nhà, quanh năm vất vả trong quân đội. Mẹ ruột nàng ra tay tàn sát chính đứa con gái đầu lòng mà đến lí do cho việc làm vô nhân tính ấy nàng vẫn chưa thể hiểu rõ được. Còn thân muội duy nhất thì tranh giành nam nhân nàng để tâm, hư tình giả ý với nàng. Ngoài mặt cười nói vui vẻ, tỷ muội tình thâm nhưng không biết sau lưng nàng, Thanh Ngọc Linh có thể làm ra cả những chuyện xấu xa gì nữa.
Bóng đêm dần buông xuống, nỗi cô độc khiến cho con người càng cảm thấy đêm yên tĩnh đến quạnh quẽ. Vệt trăng qua song cửa sổ trải dài lên thân hình thiếu nữ, làm nàng càng trở nên yếu ớt. Nàng cảm thấy trăng hôm nay đặc biệt sáng, sáng đến mức nàng có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, với lòng người hiểm ác. Nàng chợt nhớ đến bà nội, người luôn yêu thương, che chở nàng vô điều kiện, nội tâm lại trở nên đau đớn dữ dội. Bà nội, chẳng lẽ người cuối cùng yêu thương con chỉ có bà? Tiểu Nghi thật mệt mỏi, chỉ mãi mãi muốn ở cùng người.
“ Suy nghĩ gì mà nhập tâm thế, đại tiểu thư?”, một giọng nam đầy từ tính cất lên.
Có lẽ ánh trăng quá đẹp khiến lòng người không ở đúng chỗ nên dù có người đến mà Thanh Ngọc Nghi vẫn không hề hay biết. Nàng lặng nhìn người nam nhân toàn thân y phục dạ hành, mang mặt nạ đang vắt vẻo ngồi trước chiếc bàn gỗ giữa phòng.
“ Ngươi là ai. Sao đêm hôm lại đến đây?”. Không sợ hãi, không hốt hoảng, nàng điềm tĩnh hỏi lại.
“ Nàng còn chưa trả lời nghi vấn của bản..ta mà. Thế mà đã hỏi ngược. Nhưng thôi, ta đại nhân không chấp tiểu nhân. Còn vấn đề ta là ai, đại tiểu thư nàng cũng nhanh quên thật đấy. Nếu không có ta, có khi nàng đã làm oan hồn nơi sông nước rồi cũng nên”
“Ngươi đã cứu ta?”
“ Thế nàng còn nghĩ là ai? Thần thánh, tiên nhân hay ...Tam vương gia?” Hắc y nhân cười khẽ, lên tiếng châm chọc.
“ Cảm ơn ngươi. Ân cứu mạng Thanh Ngọc Nghi ta xin ghi nhớ, nếu có thể, ta nhất định sẽ báo đáp.”
“Nếu có thể, nực cười. Còn “nếu không thể” thì thôi?Ân cứu mạng nặng tựa Thái Sơn, một câu của nàng là phủi sạch sành sanh à. Tiểu Nghi Nhi, nàng vô ơn thật đấy.” Nam nhân nào đó vừa nghịch chén trà, vừa lên tiếng.
“ Vậy ngươi muốn thế nào? “
Bị nam nhân lạ mặt nhìn chòng chọc khiến da đầu Ngọc Nghi tê dại, thầm tính toán trong lòng.
“ Vàng bạc châu báu?”
Nam nhân đó tiếp tục nhìn nàng, nàng cảm thấy hắn ta còn như đang nở nụ cười đầy thâm hiểm.
“ Kì trân dị thảo?” Nàng nuốt nước bọt nói tiếp. Mỗ nam nhân nở nụ cười càng sâu, phát ra thành tiếng.
“ Rượu ngon, mĩ nữ?”
“ Tiểu Nghi Nhi đã quá coi thương ta rồi đấy. Bản công tử lại thèm mấy thứ tục tĩu ấy. Mà vì sao nàng lại cho rằng ta muốn những vật này?” Rồi nhìn thẳng vào mắt nàng.
“ Theo ta biết, có ba thứ mà đàn ông, nhất là người trong giang hồ mong muốn. Mĩ tửu, mĩ nhân và tiền tài”. Nàng thầm nghĩ: nói trắng ra là có tiền, uống rượu và chơi gái.
“ Ta không phải người giang hồ, càng không phải đàn ông tầm thường.”
“ Vậy xin hỏi “công tử”, ngài muốn gì ở tiểu nữ?”. Đại tiểu thư liếc nhìn vị nam nhân không tầm thường đang ngồi một cách khiếm nhã trước mặt.
“ Ta muốn nàng”, rất dứt khoát.
“Hả?” Thanh Ngọc Nghi ngỡ mình nghe nhầm, bật thốt lên.
“ Ta cả nước đều biết: phế vật hàng thật giá thật, dung mạo bình thường, cố nhìn thì gọi là thanh tú, chạy ba con phố mới đuổi kịp thân muội của ta, Thanh Ngọc Linh. Tính tình nhu nhược, lại vô sỉ theo đuổi Tam vương gia, ngươi có mù không khi nhìn trúng ta vậy?”
Nam nhân im lặng chốc lát, nhẹ nhàng cười: “ Ta chỉ theo cách mà các công tử văn nhã nói chuyện mà thôi. Cái gì mà “ tiểu nữ tử không có gì trả ơn, nguyện lấy thân báo đáp” thôi mà. Đừng nói là nàng tưởng thật đấy nhé”
Thở ra một hơi, Ngọc Nghi đáp lại: “ Ta biết mà. Nhưng nếu công tử cần ta giúp mà ta làm được, nhất định sẽ không từ nan. Mà nhìn công tử, hình như đang mắc bệnh?”
“ Ồ, nàng biết y thuật?”
“ Biết một chút, là thú vui lúc rảnh rỗi nghiên cứu y thư đấy đấy mà. Nếu công tử không chê, có thể đưa tay cho ta bắt mạch?”
“Được”, nam nhân áo đen mạnh mẽ trả lời rồi duỗi cánh tay trái ra để lên mặt bàn.
Ngọc Nghi cất bước, tiến lên chẩn mạch. Mạch tượng rối loạn, lúc yếu lúc lại rất mạnh như có hai luồng khí tức đang đánh nhau trong người. Nhưng trong giây lát, một bên đã kìm nén bên còn lại. Có thể, thứ sức mạnh chiến thắng ấy là... nội công!
“ Ngài bị vậy lâu chưa?”
“ Từ khi ta hiểu chuyện đã thế”
“ Có phải hàng tháng, sẽ có ngày toàn thân đau như cắt, đặc biệt còn khó thở, nặng thì mắt mũi miệng tai, thất khiếu chảy máu?”
“ Sao nàng biết? Y thuật thật “tầm thường“!” Đặc biệt nhấn mạnh.
Ngọc Nghi vội lấp liếm: “ Ta may mắn thấy trong một quyển sách cổ thôi”
“ Nàng biết cách trị?”
Thực ra nàng biết. Đây là Huyết Hải độc nhưng cách trị hết sức phức tạp, đau đớn lại có rủi ro cao. Nếu xảy ra một chút vấn đề, cả người chữa và người bệnh đều vong mạng.
“ Ta y thuật chưa tinh, lại mang trọng thương, ngươi nghĩ...” nói nửa câu rồi bỏ dở.
Hắc y nhân phút chốc từ ngạc nhiên rồi thành thở dài như nói quả nhiên là thế rồi an ủi:
“ Ta chạy chữa khắp nơi, cầu danh y vô số còn không thấy khởi sắc. Nàng, một tiểu cô nương nếu biết cách trị mới là thiên tài”
“Đại tiểu thư, đêm khuya sao người chưa ngủ còn nói chuyện với ai thế?” Nha đầu Ngọc Thuý mơ màng nói vọng từ ngoài cửa vào.
“Ta đang ngâm thơ một mình, ngắm chim cú mèo thôi”. “ Cú mèo?”- tiếng nghi hoặc của Ngọc Thuý.
“ Ừm, một con chim cú to đùng, toàn thân đen sì nhưng nó bay mất rồi.”
“ Vậy tiểu thư ngủ đi nhé, nói tì về phòng đây” rồi rời đi.
Còn con chim cú nào đó đang trừng mắt nhìn nàng, nếu bỏ mặt nạ ra thì có lẽ nàng có thể thấy khoé môi người này đang giật giật. Cú mèo to đen sì?
“ Chuyện đêm nay không được tiết lộ ra bên ngoài” bỏ lại một câu.
Người này đến không hình, đi không ảnh, là một cao thủ. Đáng thương thân mang kì độc, đau đớn vô cùng.
“Khi nào rảnh ta lại đến thăm. Dưỡng thương cho tốt, Tiểu Nghi Nhi.” Người nào đó bỏ lại thêm một câu.
“ Cảm tạ. Các hạ xưng hô?” Nhưng bóng người đã đi mất.
Lai lịch người này là một ẩn số. Thế nhưng vừa nghĩ đến mình được một người không quen biết cứu mạng, hỏi thăm và chăm sóc lại thấy khoé mắt cay cay, trong lòng một mảnh ấm áp. Mẹ nàng còn chưa bao giờ làm thế đâu.
Còn bóng đen thì bay thẳng về phía hoàng cung.