Mẫu Nghi Thiên Hạ: Tứ Quốc Tranh Thê

Chương 4: Tình Người Ấm Lạnh, Mình Ta Biết




Tỉnh dậy từ giấc mộng dài, Thanh Ngọc Nghi chào đón một vị khách không mời, Nhị tiểu thư Tướng phủ Thanh Ngọc Linh. Thân muội này của nàng năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, mặt mày như họa, thân hình thướt tha uyển chuyển. Nếu nói về nét đẹp nhất trên khuôn mặt của nàng thì phải kể đến đôi mắt, luôn ướt át long lanh như nước mùa thu. Nhưng sau khi biết được bản chất con người của vị tỷ muội ruột thịt, Ngọc Nghi chỉ cảm thấy đó là một đôi mắt mang dáng vẻ của hồ li tình, giả tạo và lẳng lơ, đủ tiêu chuẩn để đi quyến rũ đàn ông, à không, thậm chí là vượt. Thanh Ngọc Nghi thầm đánh giá vị mĩ nhân trước mắt.
Vừa thấy gót sen bước vào, một loạt mùi hương nồng nàn bay thẳng đến mũi khiến Ngọc Nghi choáng váng. Tiếp đến là âm thanh đầy đau thương mà mềm mại: “Đại tỷ, muội thật lo lắng cho tỷ a. Từ hôm tỷ gặp nạn, muội lúc nào cũng cầu nguyện trước Phật tổ, mong người bảo vệ tỷ bình an”, vừa nói nàng vừa lấy khăn nhẹ lau đi dòng nước mắt.
Nha hoàn đi theo nàng còn bồi thêm: “Không chỉ vậy đâu, đại tiểu thư. Nhị tiểu thư nàng còn cơm không nuốt vô, mỗi tối đều lấy nước mắt rửa mặt vì đau lòng cho người đó. Nô tỳ cố khuyên mà không được. À, còn khi vừa hay tin đại tiểu thư tỉnh, nàng đầu tóc không kịp chải chạy ngay đến đây đấy ạ.”
Thật hay cho tỷ muội tình thâm. Cầu nguyện cho ta mau khỏe, chi bằng nói thẳng là cầu Phật tổ sớm đón ta về Tây Thiên đi thỉnh kinh cùng vị Đường Tăng nào đó. Còn ăn không vô, lấy nước mắt rửa mặt, có quỷ mới tin. Không kịp chải chuốt, sao ta thấy hình như còn đẹp hơn mọi ngày, thêm ba phần mị hoặc, nhỉ.
Nhị muội, diễn kịch có mệt không? Nếu muội đã có lòng, đại tỷ ta đây cũng có dạ, hầu muội đến cùng.
Tuy trong lòng thầm khinh thường nhưng ngoài mặt Thanh Ngọc Nghi vẫn vô cùng cảm động, đôi mắt đỏ bừng: “ Muội muội có lòng, đã liên lụy đến muội”, sau đó thân thiết cầm tay vị giai nhân nào đó đến Ngọc Thuý bên cạnh cũng không nhịn được, quay người lén lau lệ.
Thanh Ngọc Linh hàn huyên dăm ba câu chuyện, dặn dò ân cần việc giữ gìn sức khỏe, đến khi da gà da vịt của Thanh Ngọc Nghi tưởng chừng sắp rơi đầy đất thì vị thân muội mới lưu luyến rời đi. Còn trong lòng vị tỷ tỷ trọng thương thì như trút được gánh nặng, thở dài một tiếng.
Giả tạo, quá sức giả tạo. Đó là những từ nàng có thể hình dung ra lúc này. Nàng thấy khâm phục nguyên thân vì sao lại bị những chiêu trò ba xu này lừa gạt lâu đến thế.
Vừa tiễn một vị tôn thần cửa trước, của sau lại tiếp một vị đại Phật đến thăm viếng. Đó là vị mẫu thân cao cao tại thượng, cũng là người đẩy nàng vào cửa tử, Hạ Minh Nguyệt , chính thê của Tướng quân Thanh Phương Viễn. Đã gần bốn mươi nhưng nhan sắc vẫn rất tươi trẻ, mang nét thành thục của một đại mĩ nhân: môi đỏ như son, da trắng mịn như ngọc, giơ tay nhấc chân đoan trang, quý phái mười phần.
Phụ nhân vào phòng, nha hoàn thiếp thân chưa chào hỏi gì vị đại tiểu thư đang trọng bệnh, đỡ phụ nhân ngồi xuống ghế cách xa giường nàng nhất. Minh Nguyệt phu nhân lạnh giọng nói: “ Biết con tỉnh, ta mang đến một số vị thuốc bồi bổ, cố gắng tĩnh dưỡng”
Ngồi chưa kịp nóng chỗ, phụ nhân đã đứng dậy, nhấc chân ra khỏi phòng. Trước khi bóng người đi khuất ở cửa chính, Ngọc Nghi vội hô lên: “ Mẫu thân thật muốn nữ nhi mau khỏe lại ư?”
Bóng người chợt khựng lại giữa ngưỡng của giây lát nhưng không ai trả lời nàng.
“Nữ nhi cảm ơn người”, ba phần chế giễu, bảy phần khổ sở, nàng cố nặn ra một nụ cười yếu ớt.
Phụ nhân khuất bóng, nàng nhắm mắt cố kìm nén đau thương khi những câu chuyện chợt lướt qua trong đầu như một cuốn phim quay chậm.
Thanh Ngọc Nghi năm tuổi, bị ngã từ bậc thềm xuống, vô cùng đau đớn. Minh Nguyệt phu nhân nhìn thấy, nhưng không mảy may đau xót, bế nhị muội rời đi, chỉ bỏ lại một câu không mặn không nhạt cho nha hoàn: “Chăm sóc đại tiểu thư”.
Khi Thanh Ngọc Linh làm sai chuyện, nàng ta đều núp sau tay áo màu đỏ của vị mẫu thân nào đó, lắc lư lấy lòng. Thế mà tay áo ấy, Ngọc Nghi chưa một lần chạm được.
Năm bảy tuổi, vì không học được cầm kì thi họa, nữ công gia chánh, Thanh Ngọc Nghi theo cha học võ. Tây quốc trọng võ, nữ tử cũng có thể học công phu phòng vệ. Một lần cưỡi ngựa, nàng bị ngã gãy chân. Trong lúc mơ màng, nàng liên tục gọi: “Mẹ, mẹ..” khiến cho cha nàng đau xót, gọi Minh Nguyệt phu nhân đến chăm sóc. Thế nhưng, mẫu thân nàng cuối cùng vẫn không tới. Khi nàng thoát khỏi nanh vuốt của tử thần, kiên quyết nhờ nha hoàn đỡ đến phòng mẫu thân thì một cảnh tượng đã làm nàng đau điếng. Mẫu thân nàng đang cầm ngón tay nhị muội, nhẹ nhàng băng bó, còn ôm vào lòng mà an ủi: “Linh Nhi ngoan, không đau nữa rồi”.
Nhị muội vì học thêu thùa, kim châm sưng hết ba ngón tay. Thế thôi nhưng mẫu thân nàng lòng đau như cắt, ân cần chăm sóc. Còn nàng, cũng là thân nữ nhi của người, sinh tử chưa rõ, nhưng người mặc kệ. Vì sao? Vì sao người lại bất công đến thế? Cả đêm hôm đấy nàng như lạc mất linh hồn, tổn thương sâu sắc.
Về phòng, nàng lại lên cơn sốt đến hai ngày sau mới giảm. Sau khi khỏe lại, nàng cố hiểu cho mẫu thân rằng vì nàng vô dụng nên bị chán ghét, còn nhị muội thông minh nên người yêu quý hơn. Từ đó, nàng luôn cố thân thiết với nhị muội, nhường nhịn hết lòng mong sao khiến mẫu thân nhìn nàng một chút, quan tâm nàng dù chỉ một lần.
Mười tuổi, một lần nàng theo cha vào cung dự yến, khi hoàng hậu cố tình kéo gần khoảng cách giữa Thái tử với nàng, Minh Nguyệt phu nhân lại để nhị muội đến thế chỗ, nhắc khéo để nàng đi ra chỗ khác. Và cũng vì vậy nàng mới kết nghiệt duyên với Tam vương gia Thượng Quan Huyên.