Sau khi sắp xếp và làm quen với hai dòng kí ức hỗn loạn thuộc về hai kiếp người, Thanh Ngọc Nghi mới nhận thức ra được một vấn đề quan trọng: vậy, tại sao nàng có thể thoát ra được nước sông cuồn cuộn, là ai đã cứu nàng? Nhìn xung quanh, nàng nhận ra mình đang nghỉ ngơi trên chiếc giường mềm mại của Tướng phủ, việc này giải thích thế nào?
Đang miên man suy nghĩ, một giọng nói còn có chút trẻ con chợt hốt hoảng, như mừng rỡ cất lên: “ Tiểu thư, nàng cuối cùng cũng tỉnh, làm nô tì cứ sợ người sẽ rời xa nô tì.” rồi đến bên giường, hai mắt nhoà lệ.
“ Ngọc Thuý?” Ngọc Nghi lên tiếng vừa như đáp lời, vừa như hỏi ngược.
“Vâng. Là em đây tiểu thư.”
“ Đã làm em lo lắng rồi”, nàng đưa tay lau dòng lệ trên má Ngọc Thuý, nha hoàn thiếp thân đã theo nàng năm năm trời. Trong Tướng phủ, đây là cô bé vừa làm bạn, vừa thân thiết như tỉ muội ruột với nàng. Ngọc Thuý cũng không kìm nén được nữa, oà lên khóc. Thanh Ngọc Nghi chờ nàng khóc đủ, chỉ còn vang lên vài tiếng thút thít mới nhẹ nhàng hỏi: “ Tiểu nha đầu, em cho ta biết ta làm sao lại về nhà được. Người nào đã cứu ta?”
“ Tiểu thư, ba ngày trước, sau khi tiểu thư ra ngoài thì qua nửa đêm vẫn không thấy trở về. Nô tì lo lắng cho an toàn của ngài, cầu cứu lão gia và phu nhân. Tiểu thư không biết lão gia lo lắng cho ngài thế nào đâu, suốt đêm đi tìm nhưng không thấy. Sau đó, tờ mờ sáng thì có tiếng gõ cửa Tướng phủ, một gia đinh ra mở thì thấy ngài bị thương rất nặng đang thoi thóp. Dọa chết nô tì, người của ngài toàn máu, chi chít vết thương. Lão gia cho mời cả thái y trong cung đến chữa trị cho tiểu thư, may đã qua cơn nguy kịch.”, vừa nói, nha đầu Ngọc Thuý còn chưa thoát khỏi kích động. “ Là ai khốn kiếp, táng tận lương tâm dám ra tay với ngài, Ngọc Thuý hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà chúng, nguyền rủa con cái chúng sinh ra không có hậu môn!”
Thanh Ngọc Nghi bật cười, xoa đầu đứa trẻ mới tầm mười hai tuổi trước mắt, ôn nhu trêu chọc: “ Quỷ nha đầu, ác mồm ác miệng lắm”
Biết được đại khái chuyện xảy ra ba ngày trước, Thanh Ngọc Nghi thấy toàn thân đau nhức, dường như nếu nàng còn cử động thì miệng vết thương sẽ rách toạc ra vậy. Nàng cất tiếng khe khẽ: “ Tiểu Thuý, ta muốn nghỉ ngơi một chút” rồi nhắm mắt dưỡng thần. Còn nha đầu kia thì lui ngoài, vui mừng như vớ vàng bảo sẽ đi báo lão gia và phu nhân.
Ngọc Nghi cười chua chát: “Mẫu thân ư?” và tiếng thở đều đặn mà yếu ớt truyền trong không khí.
Ngọc Nghi mơ về thế giới song song kia, lão sư phụ râu tóc bạc phơ đang nhìn nàng, cười bí hiểm:
“ Tiểu Ngọc Nghi, cuối cùng con phải đến nơi thuộc về con, phải hoàn thành sứ mệnh rồi.” Ông cụ thốt ra một câu rồi không nói tiếp. “ Thưa sư phụ, sứ mệnh gì ạ, đồ nhỉ không hiểu lắm”
Ông cụ mắt sáng như sao im lặng hồi lâu, chợt nhìn vào phía bả vai trái trước ngực của nàng, lời nói như vọng từ miền đất xa xôi: “ Mẫu nghi thiên hạ, tứ quốc phân tranh, một thân tài đức, bá tánh an lành”. Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu nàng trong khi lão sư phụ đã không còn thấy đâu nữa.
“Sư phụ, đồ nhi không biết cái gì sứ mệnh, chỉ muốn sống cho trọn kiếp người một cách suôn sẻ. Còn mẫu nghi thiên hạ gì đó nghe có vẻ rất phức tạp, nguy hiểm, con liệu có thể từ chối không?”
Không ai đáp lại. “ Sao ta lại khổ thế này”. Nàng nhìn trời, hét lên.
Hai kiếp nhân sinh, sống an bình liệu khó đến vậy ư?