Thế kỷ 21, Thanh Uyển Nghi.
Từ nhỏ đã lam lũ, mồ côi cha mẹ. Nàng ở cùng bà nội từ bé, hai bà cháu nương tựa sống qua ngày.
Thật lạ lùng, từ lúc hiểu chuyện, Thanh Uyển Nghi luôn mơ về những giấc mơ kì lạ cùng những phương thuốc thần kì. Trong giấc mơ của nàng, xã hội không phải thời của nàng đang sống và nàng lại có một vị sư phụ lớn tuổi, truyền dạy y thuật. Càng kì quái hơn là những giấc mơ này luôn nối tiếp, không đứt quãng mà tựa như nàng đang sống ở hai thế giới song song vậy.
Cuộc sống hiện tại của nàng cực kì vất vả, sinh ra đã không có được dung mạo hơn người, lại sống bần hàn từ nhỏ nên nàng luôn luôn mạnh mẽ, cứng cáp hơn các cô gái khác. Năm tuổi đã bán hàng rong, chịu cái nhìn từ trên xuống của xã hội nên nàng rất nhạy cảm, biết cách nhìn nét mặt người đời mà sống. Bà nội của nàng đã gần 70 tuổi nhưng lúc nào cũng phải thức khuya dậy sớm bán vé số, đồ tạp hoá trên phố giúp đứa cháu gái duy nhất được đi học.
Thấm thoát đã hơn mười năm, từ cô bé gầy gò, suốt ngày bị lũ bạn chê cười là “đồ nhà quê, bẩn thỉu” giờ đây Thanh Uyển Nghi đã trở thành một viên ngọc sáng chói, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng và có thực lực mạnh mẽ. Nàng vẫn luôn nhớ ngày đầu đi xin việc, bị mấy ông chú chơi xấu, bôi nhọ hạ thấp ra sao, nhớ bị cô gái gợi cảm hớt tay trên thế nào, nhớ bao lần suýt bị đưa vào giường sói ngàn cân treo sợi tóc. Nàng nhớ hết, nhưng nàng luôn nhẫn nại, chờ đến ngày ngẩng cao đầu. Và ngày đó cũng đến. Nàng có sự nghiệp, có bạn trai tâm lí, có bà nội bên cạnh.
Đến một ngày, nàng đau đớn phát hiện ra người bạn trai lâu nay chỉ là một con sói mắt trắng, tiếp cận nàng vì tiền bạc và cố tình phá hỏng sự nghiệp của nàng.
Cũng trong hôm đó, nàng uất ức chạy xe trên phố, rồi bị tai nạn. Khi ra viện sau vài tháng, nàng bàng hoàng đến chết đứng khi hay tin bà nội qua đời vì bạo bệnh, thế nhưng bao lâu nay vẫn cố giấu nàng, mỉm cười hiền hậu: “ Tiểu Nghi, bà nội vui lắm khi cháu gái bà đỗ đại học”, “Tiểu Nghi, bà chắc có thể sống với cháu đến trăm tuổi đấy chứ!”, “Đừng khóc, rồi cũng sẽ qua thôi cháu gái”. Bà luôn hiền từ đến vậy, ấm áp như thế nhưng giây phút cuối cùng, mày ở đâu? Mày đau khổ, vật vã đến mất nửa cái mạng vì một gã đàn ông tồi. Nàng hận, hận tên Sở Khanh khốn nạn, càng hận bản thân. Trong đám tang bà nội, nàng như cái xác vô hồn, nhưng không ai thấy nàng khóc. Nào còn nước mắt, hai hàng lệ đã bị nuốt ngược vào tim, máu chảy đầm đìa.
Nàng hạ bệ đối thủ một cách ngoan độc, tuyệt tình rồi tống cổ tên khốn kia vào tù với tội danh lừa đảo, nàng tự hứa với người bà quá cố phải sống thật tốt. Nhưng số nàng là số khổ, còn bạc bẽo. Trong bước đường cùng, tên người yêu cũ kia không biết làm sao trốn khỏi nhà tù, lấy danh nghĩa bạn nàng hẹn gặp tại một bờ sông để tâm sự. Buồn bã, tuyệt vọng nên nàng cũng đồng cảm với người bạn kia, ra chỗ hẹn. Chờ hai tiếng đồng hồ, bạn của nàng không đến nhưng lại rước đến một tên chó cùng dứt giậu, hắn ta đâm nàng một nhát rồi đẩy nàng xuống sông. Tại giây phút kề cận cái chết, nàng như nhìn thấy bà mình, bà vẫn mỉm cười còn nàng ngập trong nước mắt. Thời gian qua đi từng giây mà tựa ba thu, cuối cùng nàng lại nhìn thấy một cô gái ở đối diện mình. Nàng ta đau đớn, lại không cam lòng, Uyển Nghi có thể cảm nhận được. Nàng vỗ về, an ủi và chạm tay vào cô gái ấy. Không ngờ, hoán đổi hồn phách xảy ra trong chớp mắt, chỉ còn nghe thấy âm thanh như yếu ớt mà kiên định: “ Ta sẽ thay tỷ sống tiếp!”