Tây quốc
Trước khi linh hồn chìm xuống biển sâu vạn trượng, điều mà Thanh Ngọc Nghi hối tiếc nhất đó chính là tại sao kiếp này lại quá cực khổ yêu một người, chẳng những vậy kẻ đó còn không yêu mình. Võ công đầy mình thì sao, ta vẫn chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, nhu nhược, thậm chí ngốc nghếch trong tình yêu. Không cam tâm vì không xứng đáng, hối hận kịp sao? Ha ha, nàng nhắm mắt, một giọt lệ tuôn tràn khoé mi.
“Nếu “nàng” không làm được, còn điều gì hối hận, ta sẽ thay nàng làm, giúp nàng đòi lại gấp bội. Ai hãm hại nàng, trả giá! Ai lừa dối nàng, trả giá! Còn ai yêu thương nàng, ta sẵn sàng đổi mạng đền đáp”.
Linh hồn hai thiếu nữ đối mặt trong gang tấc, tay chạm tay rồi tráo đổi cho nhau. Nàng có thể cảm nhận được đau đớn của “nàng”, còn “nàng” thấu hiểu được sự cô độc mà mạnh mẽ của đối phương.
“ Ta sẽ thay tỷ (muội) sống tiếp!”- lời lẽ ấy cứ vang vọng trong đầu óc của Thanh Uyển Nghi đến khi nàng tỉnh dậy.
“ Ta là ai?” Một dòng hồi ức ào ạt như thủy triều ập đến khiến đại não đau nhức.
“ Phải rồi, ta là Thanh Ngọc Nghi, đại tiểu thư Tướng phủ Tây quốc, vẻ ngoài nhu nhược nhưng lại một thân võ nghệ, bởi yêu mù quáng Tam vương gia Thượng Quan Huyên mà chết. Ngọc Nghi, muội yên tâm, nếu Thanh Uyển Nghi ta đã thay muội tiếp tục sinh mệnh, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Cảm ơn muội, đợi ta!”
Nói về nguyên chủ Thanh Ngọc Nghi, chỉ có thể hình dung là một tiểu thư vẻ ngoài bình thường, tài năng thuộc hàng phế vật, kéo lại được mỗi ưu điểm là võ công tốt nhưng cũng là nhược điểm lớn của nữ tử. Nàng trở thành câu chuyện cười trong kinh thành vì mặt dày theo đuổi Tam vương gia ngọc thụ lâm phong, tài năng trác tuyệt.
“Đại tiểu thư tướng phủ đúng là kẻ mặt dày vô sỉ, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà. Ngươi có nghe nói gì không, ba ngày trước đại tiểu thư “ vô tình” gặp vương gia ở trà lâu, còn cố tình õng ẹo giả vờ ngã nhào vào người Huyên vương. Nào ngờ, ha ha”- một phụ nhân trung tuổi che miệng cười thành tiếng.
“ Nào ngờ làm sao?”- một đại tẩu không kiên nhẫn hỏi
“ Còn kết cục sao nữa, ngã nhoài kiểu chó ăn phân, liền bị Huyên vương lơ đẹp, lại còn bị các công tử tiểu thư trong đó cười nhạo một phen, bẽ mặt tông cửa mà chạy chứ sao”- đại tẩu mắt ngập nước ôm bụng cười đến thất thanh. Đồng thời, bách tính xung quanh cũng được tràng cười ra nước mắt.
“ Đáng đời xú nữ, phế vật. Có gan tranh với ta, có gan phải chịu.” Một tiểu thư khinh khỉnh cất tiếng châm chọc, để lại nụ cười thâm hiểm rồi lặng lẽ rời đi trên chiếc xe ngựa xa hoa. Còn bàn về người này là ai thì chắc tất cả dân chúng kinh thành đều biết: Nhị tiểu thư Tướng phủ, thân muội của Thanh Ngọc Nghi, Thanh Ngọc Linh, cầm kì thi hoa không gì không giỏi, đẹp tựa thiên tiên.
Về việc vì sao mà Thanh Ngọc Nghi chết, thì cũng quay lại ba ngày trước. Sau khi rời khỏi trà lâu, nàng nhốt mình trong phòng cả một ngày. Sau khi hạ quyết tâm liền phi thân đến Tam vương phủ trong đêm tối, chỉ cầu nhìn thấy dáng hình thầm thương. Nào ngờ, đây cũng là chuyến đi cuối cùng của nàng.
Một đêm tối không trăng không sao, tối như số phận của nàng, nàng đã thấy vị Huyên vương kia tay ôm tay ấp với vị thân muội duy nhất, nụ cười ấp áp trên môi nhẹ nhàng thủ thỉ: “ Linh nhi, Tam vương phi chỉ có thể là nàng, còn phế vật vô sỉ kia chỉ có nước mơ tưởng”
Vị mĩ nhân nọ thẹn thùng cúi đầu, mắt sáng như sao nhưng không giấu nổi niềm đắc ý, đến khi ngẩng đầu lên hai mắt lại đầy nước như làn thu thủy: “ Linh Nhi biết tranh giành với đại tỷ thế nào đây?”
“Thế nào ư? Chỉ cần tâm của bản vương”, mỗ vương gia nâng cằm mĩ nhân rồi hạ xuống một nụ hôn mềm mại.
“Cạch”, như sét đánh giữa trời quang bổ thẳng vào đầu Thanh Ngọc Nghi. Hai người kia một là thân muội, một là người nàng tâm niệm suốt tám năm đang giấu nàng thân mật. Tâm nguội lạnh, lòng đau như cắt. Nàng tưởng, hắn cũng có chút gì đó gọi là tình cảm với mình, nàng tưởng thân muội luôn giúp mình đạt tâm nguyện, nàng tưởng....Bao nỗi thất vọng trào lên trong lòng, kinh mạch đảo ngược, khoé miệng run rẩy trào ra một dòng máu đỏ chói trên gương mặt đã trắng đến cực điểm. Thì ra là thế, tám năm chỉ như một giấc mộng hoa trong kính, trăng trong nước. Đứa trẻ nàng cứu đã quên câu thề xưa: “Cô nương, ta nguyện lấy thân báo đáp”. Giả dối, tất cả chỉ một mình nàng đa tình. Ha ha.
Loạng choạng rời khỏi nóc vương phủ, nàng thấy mặt mình như lạnh buốt. Hoa tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, đọng lại trên hàng mi run rẩy, cái lạnh thấu xương nhưng không lạnh bằng trái tim của nàng. Từ bỏ sao, không nỡ. Còn đối mặt, lại không dám. Đến khi đi tưởng chừng chân không còn bước nổi, nàng cảm nhận được một đợt sát khí ào ạt. Không ổn!
Nàng cảnh giác nhìn bốn phía, bỗng phía sau xuất hiện mười mấy sát thủ, bóng kiếm trắng loang loáng đến lạnh sống lưng.
“ Các ngươi theo lời ai đến?” , Ngọc Nghi cất giọng hỏi.
“ Là ai ư? Xuống địa ngục hỏi diêm vương ấy!”
Nhắm mắt, nàng đành phải tiếp những chiêu đoạt mạng của sát thủ. Nhưng một không thể địch mười, nàng chỉ có thể để những nhát kiếm cứa vào da thịt, máu tươi ướt đẫm cả người, quần áo rách tơi tả. Sau khoảng nửa giờ cố chống chọi lại cộng thêm nội thương trước đó, nàng bị một thanh kiếm đâm vào sườn trái. Đau điếng, may là có đem theo miếng sắt hộ thân nên nàng có thể bảo mạng. Bất ngờ, một tên khác lại lao lên, nàng chỉ đành nhắm mắt lùi về sau.
“Tùm”, một tiếng rơi vào nước vang dội khiến thân thể nàng chìm vào con sông sau lưng. Thân thể nặng dần, nàng biết mình không qua khỏi. Sau đó, trước khi chìm vào vô thức, nàng nghe thấy tiếng của một phu nhân đâm thẳng vào màng nhĩ:”Đã xử lí xong chưa?”. “ Chúng thuộc hạ không nhục sứ mệnh”, đám sát thủ cung kính đáp lời.
Là mẹ nàng, người nàng luôn ngưỡng mộ nhưng chưa bao giờ được thân cận, chính thê của Tướng phủ, Minh Nguyệt phu nhân. Tan nát, nàng nghe thấy tim mình vỡ vụn. Ngọc Nghi đau đớn tột cùng, rốt cuộc còn bao nhiêu điều nàng không biết.
Quá khứ xa dần, tâm lại không cam chịu, nàng thầm oán ông trời bất công. Rồi bóng hình một thiếu nữ giống hệt nàng xuất hiện dưới lòng sông lạnh lẽo, tựa như an ủi rồi hứa hẹn. Còn nàng, cũng đến một thế giới mới.