Mẫu Nghi Thiên Hạ: Tứ Quốc Tranh Thê

Chương 15: Cung Yến (1): Sóng Ngầm




Ngày mồng một, khoác trên mình bộ xiêm y đỏ tươi mang ý nghĩa may mắn, cát tường, nàng đến thỉnh an phụ thân và mẫu thân tại chính sảnh cùng các vị muội muội và đệ đệ. Các tiểu thư và công tử lần lượt lên chúc tết, Thanh tướng quân đều vô cùng vui vẻ, động viên lại từng người. Minh Nguyệt phu nhân thì phát cho mỗi người một phong bao lì xì đỏ. Cả gia đình quây quần nói chuyện đến bữa trưa thì cùng nhau dùng cơm. Mặt của Thanh Ngọc Linh đã không còn ngứa ngáy và sưng to như trước nhưng dấu vết vẫn còn hằn lại lên gương mặt phù dung nhiều nốt đo đỏ, trông thật hài hước. Vì vậy, nàng ta lấy cớ thân thể không khỏe cáo lui trước.
Thanh Ngọc Nghi biết trong những ngày qua nàng ta đã tận tình tìm cách chữa trị như phát điên lên vậy, vì thế tâm lí có chút vặn vẹo. Tam muội hôm qua đã lĩnh giáo tính tình hung dữ của nhị tỷ nhà mình nên hôm nay biết ý hơn nhiều, không chọc đến nàng ta nửa chữ.
Dùng xong bữa trưa, ai về phòng người đấy. Buồn chán cả gần một ngày, Thanh Ngọc Nghi nổi hứng đi dạo. Nàng dắt Ngọc Thuý đến trước Đào hoa các, nơi đúng như tên gọi, trồng rất nhiều cây hoa đào.
Xuân phong âm áp, đào hoa nở rộ. Vẻ đẹp rực rỡ mà mong manh, ướt át lại đau thương của hoa khiến Thanh Ngọc Nghi mê đắm. Nàng tức cảnh sinh tình, bẻ một nhành hoa làm kiếm, nhẹ nhàng khởi vũ. Cành đào trong tay nàng như có linh khí, lúc nhanh như điện, lúc mạnh như thiên quân vạn mã, lúc lại chậm rãi, đầy hưởng thụ.
Trong màn mưa cánh hoa, mĩ nhân hồng y múa lượn không ngừng. Thân hình uyển chuyển như du long, nhẹ nhàng như yến đang lướt nhanh dưới hàng ngàn cánh hoa hồng nhạt rơi lả tả.
Hoàng hôn dần buông xuống, những tia nắng yếu ớt mà rực rỡ chiếu lên gương mặt của nàng, càng tôn lên nét hồng nhuận của khuôn mặt đã lấm tấm mồ hôi, bờ mi dài công vút, mái tóc đen buông dài bay theo gió. Một vài cánh hoa đọng trên mái tóc của nàng, như vương vấn không muốn rời đi. Nàng nhẹ nhàng thu kiếm, khẽ nhắm mắt dường như đang mệt mỏi. Thế nhưng lúc mở ra, đôi mắt ấy sáng rực rỡ như chứa đựng tất cả ánh sáng của thiên hà, đẹp đến nao lòng. Nàng bắt lấy một cánh hoa đào trong gió, khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy khiến vạn vật như mất đi màu sắc, làm ba ngàn ngọn gió xuân cũng không ấm áp, dịu dàng bằng.
Người xem ngây ngẩn, Ngọc Thuý không dám thở mạnh như sợ phá vỡ mộng cảnh, nhìn không chớp mắt. Gần đó, cũng có hai cặp mắt khác đang đánh giá Thanh Ngọc Nghi. Một là Tam vương gia nhìn đến say đắm, còn lại là ánh mắt giết người của Thanh Ngọc Linh. Thượng Quan Huyên biết Thanh Ngọc Linh bị bệnh nên chiều nay cố ý đến thăm, đương lúc đi dạo cùng nàng ta đến vườn đào thì bắt gặp cảnh sắc mê hồn lúc nãy. Hắn còn ngỡ đây chỉ là một giấc mộng, đến khi Thanh Ngọc Nghi rời đi mới giật mình, người tỉnh mộng tan. Hắn vội vã cáo từ vị nhị tiểu thư, để lại Thanh Ngọc Linh tức đến giậm chân.
Tắm rửa, dùng xong bữa tối, Thanh Ngọc Nghi đang nghiên cứu một vài cuốn sách y thuật. Lúc này, có người hầu đến truyền lời phụ thân nàng, cho gọi nàng đến thư phòng. Trong bụng tràn đầy nghi vấn, nàng cất bước đến thư phòng Tướng phủ.
Ánh đèn trong thư phòng bật sáng, Thanh tướng quân đang nhàn nhã đọc sách. Thấy Thanh Ngọc Nghi đến, ông nhẹ nhàng lên tiếng: “ Nghi Nhi, con có biết vì sao ta gọi con đến đây?”
“ Nữ nhi không biết thưa phụ thân”
“ Con năm nay đã hơn mười bảy tuổi rồi. Bằng tuổi con, nữ nhi người lấy chồng, người còn có cả con. Đã đến lúc, người làm cha ta đây tìm cho con một phu quân tốt, gửi gắm cả đời rồi”, ông thở dài.
Thanh Ngọc Nghi không lên tiếng.
“ Ta biết con say mê Tam vương gia, nhưng ngài ấy không có ý với con. Trong cung yến sắp đến, nếu con để mắt vị công tử nào, ta sẽ thay con làm chủ!”
Lời nói thân tình ấy làm Thanh Ngọc Nghi vô cùng cảm động, nàng nhẹ nhàng cất tiếng: “ Nữ nhi đã làm phụ thân lo lắng, việc chung thân của con con sẽ tự có quyết định. Con đã lớn rồi, con đã biết suy nghĩ”
“ Ta cũng biết bao năm qua ta ít khi ở nhà khiến con chịu không ít thiệt thòi. Nếu con nhất kiến chung tình với Tam vương, người làm cha như ta sẽ cố hết sức tác hợp, coi như ta bù đắp cho con, nhé!” Thanh tướng quân ngậm ngùi.
Đến đây, Thanh Ngọc Nghi không kìm nổi nước mắt, nàng lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm cha con ấm áp thế nào, thật không hối tiếc khi nàng sống đến hai kiếp người. Ở Tây quốc, hôn sự là do cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy nhưng phụ thân nàng lại dung túng, chiều chuộng đến mức cho nàng tự do lựa chọn hạnh phúc, thật là điều vô cùng đáng trân trọng.
“Cha, con sẽ không để người phải lo lắng nữa đâu!” Nàng nhào vào vòng tay ấm áp của phụ thân, nức nở nói. Thanh tướng quân hiền từ xoa đầu nàng, khẽ lau đi những giọt nước mắt của nàng.
Hai cha con đắm chìm trong xúc động không để ý đến một bóng người trước cửa chính lảo đảo rời đi. Đó là nhị tiểu thư đang định đưa điểm tâm đến lấy lòng phụ thân. Nàng ta không ngờ gặp phải cuộc nói chuyện vừa rồi. Nàng ta về phòng, phẫn hận đập phá đồ đạc.
“Phụ thân, tại sao người lại luôn thiên vị đại tỷ đến thế? Đại tỷ thích Tam vương, cha biết, lại hết sức tác thành cho họ. Còn con, con cũng là con gái của người. Con yêu Tam vương, ngài ấy cũng yêu con, sao cha không biết, không lo lắng? Thanh Ngọc Nghi, ta ghét ngươi. Vị trí Tam vương phi chỉ có thể là của ta, ta sẽ mãi mãi đạp ngươi xuống bùn, nhìn ngươi từ trên cao, muốn ngươi bị coi thường, nhục nhã. Còn cung yến tìm người thương của ngươi ư, tốt, ta sẽ chờ ngươi bẽ mặt”. Thanh Ngọc Linh độc ác tuyên thệ.