Mẫu Nghi Thiên Hạ: Tứ Quốc Tranh Thê

Chương 13: Trà Xanh Thất Bại, Ta Ngửi Thấy Mùi Giấm




Sau vụ việc té ngã ở quầy bán đồ trang sức kia, mỗi người lại mang một suy tư. Thanh Ngọc Nghi thì cảm thấy nhàm chán cực độ, Thượng Quan Tử Phong nhíu mày nhìn vết thương trên tay nàng.
Bên này, Thanh Ngọc Linh đang một bụng tức giận khi âm mưu hãm hại không thành, nhưng nàng ta làm sao cam tâm bỏ cuộc, từng ý tưởng xấu xa vẫn đang nhen nhóm không thôi. Còn Tam vương gia thì đăm chiêu suy nghĩ về biểu hiện của vị đại tiểu thư. Hôm nay, những cử chỉ, lời nói của nàng khác xa so với ngày xưa: không thất thố, vô lí và cuồng si hắn nữa. Thế nhưng nàng bây giờ làm hắn cảm thấy bị thu hút, thế là làm sao? Gặp quỷ à!
Mỗi người một suy nghĩ đến khi Ngọc Thuý phá vỡ sự im lặng: “ Tiểu thư, ngài xem kìa. Bên kia có bán mấy món đồ trông thật thú vị. Hay chúng ta cũng sang đó mua mấy thứ đi.”
“ Đi nhiều ta cũng cảm thấy tê chân rồi. Để ta ngồi nghỉ ngơi ở dưới gốc cây này chút, em cùng Phong công tử qua đó xem đồ đi, đừng để bị lạc đấy nhé”, Thanh Ngọc Nghi chỉ vào bệ đá dưới gốc cây liễu cười nói với Ngọc Thuý.
“ Linh Nhi, muội có thích mấy món đồ kia không, chúng ta qua đó”, Thượng Quan Huyên ân cần hỏi.
“ Ta muốn mua một chiếc kẹo đường hình con mèo nhưng chân ta hơi đau. Huyên ca ca, huynh qua đó mua cho ta được không?”. Giọng nói mềm mại như đánh vào chỗ yếu nhất trong tim mọi nam nhân, Tam vương gia làm sao có thể cự tuyệt chứ.
Thế là ba người: hai nam và một cô nương nhỏ tuổi sang hàng bán đồ bên kia đường, còn hai vị tiểu thư Tướng phủ ngồi lại với nhau. Thanh Ngọc Linh lên tiếng trước: “ Đại tỷ, việc hôm nay tỷ cũng nhìn thấy rồi đấy. Huyên ca ca và ta lưỡng tình tương duyệt, mong tỷ thành toàn cho bọn ta”.
Cuối cùng cũng chịu thẳng thắn với nhau rồi đấy à, trong lòng Thanh Ngọc Nghi cười thầm.
“ Chuyện của hai người thì liên qua gì đến ta?”
“ Muội biết tỷ mến mộ Tam vương đã nhiều năm, muội cũng năm lần bảy lượt bày cách giúp tỷ. Nhưng có lẽ muội và ngài ấy là duyên trời định, vừa gặp đã yêu. Mong tỷ tỷ tha lỗi cho muội, bỏ đi người yêu thích”.
Nực cười, Thanh Ngọc Nghi chỉ muốn ngẩng mặt lên trời cười to nhưng vẫn cố giữ nét lạnh lùng, châm chọc nói: “ Đại tỷ ta đã bao giờ tranh giành thắng ngươi thứ gì đâu mà xin với xỏ. Ngọc Linh, trong lòng muội luôn coi ta là kẻ ngu ngốc?”
Thấy ba người lúc trước đã quay lại, gương mặt Thanh Ngọc Linh hiện lên một nụ cười nham hiểm, nước mắt tuôn lã chã, vội quỳ thụp xuống trước mặt đại tỷ nhà mình, ấm ức nói: “ Đại tỷ, ta biết tỷ hận ta nhưng xin hãy tha thứ cho ta. Ta yêu vương gia thật lòng, cầu xin tỷ từ bỏ chàng”.
Hay cho cảnh hoa lê đái vũ, mĩ nữ khóc than. Nhưng lúc này, Thanh Ngọc Nghi thật sự không có tâm trạng thưởng thức. Nàng nhìn vị muội muội xinh đẹp từ trên xuống, nhấn mạnh: “ Muội muội đừng giả bộ nữa, ta không phải Thượng Quan Huyên mà đau xót cho muội đâu. Tỷ tỷ ta, đúng, xưa có mặt dày theo đuổi hắn ta, nhưng” - nàng nhấn mạnh “ ta bây giờ, thậm chí cả sau này cũng không dám vọng tưởng nam nhân của muội. Ngọc Linh, muội hài lòng chưa?”.
Ngỡ tưởng sẽ chứng kiến sự giận dữ đến mất kiểm soát của đại tỷ, làm Tam vương gia thêm chán ghét nàng nhưng hết lần này đến lần khác, Thanh Ngọc Linh nàng thất thủ, sai ở đâu?
Thanh Ngọc Nghi kéo vị “hảo” muội muội đứng dậy, phủi đi đất cát dính trên váy nàng ta, nhân tiện còn động một ít tay chân lên đó nữa. Này thì trà xanh này, tỷ tỷ ta chính thức tặng ngươi một phần lễ vật, coi như quà ra mắt, nhỉ.
Hai nam nhân chứng kiến cảnh tượng trên thì mỗi người lại có cảm giác riêng. Nhưng cả hai đều có cái nhìn thiện cảm hơn với Thanh Ngọc Nghi thấu tình đạt lí, thương yêu muội muội. Nếu để Thanh Ngọc Nghi biết suy nghĩ này của hai người, chắc đã vỗ đùi, cười chảy cả nước mắt.
Vở kịch hãm hại lần hai hạ màn như vậy, Ngọc Linh tiểu thư lại thất bại ê chề.
Đoàn người đi đã thấm mệt, hội cũng đã sắp tàn. Hai vị nam nhân đưa hai vị tiểu thư hồi phủ, trên đường lại gặp một vụ việc khó xử. Một bé gái tầm năm tuổi bị lạc mất anh trai, khóc lóc om sòm. Đã vậy, đứa bé ấy khi nhìn thấy Thanh Ngọc Nghi thì bám riết mãi không thôi, còn đòi nàng bế ẵm, dỗ dành. Từ khi nào nàng thành bảo mẫu vậy? Trong lòng Ngọc Nghi khóc ròng.
“ Tỷ tỷ xinh đẹp, Vân Nhi muốn tìm ca ca”, bé gái dụi dụi vào cổ Thanh Ngọc Nghi.
“ Ca ca muội thế nào thì tỷ tỷ mới tìm được chứ”. Đại tiểu thư vuốt tóc đứa bé, an ủi hỏi.
“ Ca ca ta rất đẹp nha, ca mặc áo màu trắng, là mĩ nam đẹp nhất mà ta từng gặp đó”, không quên khoe khoang đến hai lần về vẻ đẹp người thân nhà mình.
“ Rồi, Vân Nhi ngoan nhé. Ta và mấy người họ sẽ giúp muội.”
Đi một đoạn dài, đến khi cả bé gái kia mệt mỏi ngủ ngon lành trên vai Thanh Ngọc Nghi, một vị nam tử bạch y vội vã chạy lại, thi lễ: “ Tại hạ Lý Mặc Sinh để lạc muội muội Mặc Vân, cảm tạ mấy vị tiểu thư, công tử chăm sóc” rồi tiến lên ôm lấy tiểu hài tử. Thế nhưng bé gái ấy như dính chặt vào lòng Thanh Ngọc Nghi, mãi không chịu buông.
“Công tử khách sáo, chúng ta tìm ca ca cho đứa bé cũng lâu rồi nên hài tử đã ngủ mất”, bảo mẫu nào đó lên tiếng rồi nhẹ nhàng gỡ tay đứa bé. Khi ba người họ đứng chung một chỗ: nam bạch y thắng tuyết, mặt mày như tạc, mắt sáng mũi cao; nữ thanh lệ thoát tục, môi son mày liễu; hài tử nét mặt an nhiên. Thật giống một nhà ba người.
Vị nam nhân bạch y vừa rồi là tướng quân nắm giữ Cấm vệ quân Lý Mặc Sinh, cha mẹ mất đi để lại mỗi vị muội muội nhỏ, hàng ngày nuông chiều, nâng niu hết mực.
Ôm đứa bé vào lòng, Lý Mặc Sinh thi lễ với Tam vương gia, mong hắn tha lỗi vì không nhận ra hắn sớm. Trước khi rời đi cùng đoàn người không khỏi hỏi thêm vài câu về Thanh Ngọc Nghi, nói nhất định sẽ cảm tạ nàng đàng hoàng vào lần khác.
Cảnh tượng vui vẻ của ba người vừa rồi đập vào mắt Thượng Quan Tử Phong như một thùng giấm dội thẳng từ đầu đến chân, bốc mùi chua lòm.
Mùi giấm ấy cứ duy trì cho đến khi hai vị tiểu thư về đến Tướng phủ.