Bất đắc dĩ phải đi theo đôi uyên ương đang lúc yêu đương nồng nhiệt, Thanh Ngọc Nghi không thể thoát khỏi việc bị nhồi một đống cẩu lương, xem show ân ái miễn phí. Tên Tam vương gia kia sau khi qua loa hỏi người nam nhân bên cạnh nàng là ai, nàng đáp là bạn hữu cũng là ân nhân của nàng thì quay ra phối hợp diễn cảnh tình chàng ý thiếp cùng Thanh Ngọc Linh. Thực ra ngoài việc thể hiện sự chiều chuộng với mĩ nhân thì hắn còn muốn biết thái độ của Thanh Ngọc Nghi với hắn thế nào. Gần đây, hắn luôn có cảm giác nàng thay đổi.
Thanh Ngọc Linh nũng nịu dắt tay Tam vương gia đến xem túi thơm - vật mà nữ nhân hay trao cho nam nhân để tỏ sự yêu thích. Thanh Ngọc Linh chọn lấy một cái màu vàng, ngại ngùng nhét vào tay Thượng Quan Huyên, còn hắn mờ ám cầm lấy tay nàng ta, bắt vị mĩ nhân áo đỏ tự buộc vào eo cho hắn.
Ai da mẹ ơi, cảnh tượng thật buồn nôn quá đi! Thanh Ngọc Nghi thầm nghĩ.
Sau vụ túi thơm, đến lượt Thượng Quan Huyên kéo Thanh Ngọc Linh đến một quầy trang sức, chọn đồ cho nàng ta coi như đáp lễ . Tiết mục rải thức ăn cho chó lại tiếp tục.
Tam vương gia ôn nhu lựa mấy chiếc trâm cài đầu rồi ướm lên tóc Thanh Ngọc Linh, tấm tắc khen cái nào cũng hợp. Đáng ghét hơn là thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn Thanh Ngọc Nghi nàng, hỏi xem cái nào hợp với nhị muội hơn. Mẹ kiếp, không thể coi lão nương ta như tàng hình được à?
Nàng chỉ đáp cho có lệ, thực sự bây giờ nàng mới hiểu cái cảm giác mất kiên nhẫn và khó chịu thế nào khi đi cùng mấy đôi yêu nhau, nhất là mấy đôi cố tình tỏ ra ân ái nữa chứ. Các người không làm vậy thì không ai biết hai người yêu nhau à? Ta sẽ chống mắt lên coi hai người các ngươi diễn được bao lâu!
Bất ngờ, Thượng Quan Tử Ngọc đang đứng im nãy giờ lên tiếng, bảo nàng cũng phải tặng hắn một món quà coi như một phần lễ nhỏ tạ ơn. Nàng suy nghĩ thì có phần đúng nên đưa ánh mắt đến quầy hàng bán trang sức bằng ngọc. Ánh mắt nàng bị thu hút bởi một cây trâm ngọc khá dài, không khắc nhiều hoa văn mà có cảm giác trơn nhẵn lại hoàn mĩ, cầm trên tay dễ chịu vô cùng.
Nàng quyết định mua cây trâm cho Thượng Quan Tử Phong, ngạc nhiên hơn là hắn còn bắt nàng tự cài lên cho hắn. Đứng hình mất vài giây thì nàng một phần cũng hiểu được ý đồ của tên này: chơi ngược lại đôi tình lữ đang tỏ ra mặn nồng kia.
Trong lòng Thanh Ngọc Nghi vừa cảm kích, lại vô cùng buồn cười nên tỏ ra rất phối hợp. Nàng nhẹ nhàng tháo cây trâm bạc của Thượng Quan thái tử, đặt vào tay hắn, kiễng chân cài chiếc trâm ngọc vừa nãy lên.
Lúc nàng cố cài trâm cho hắn, làn môi nàng khẽ lướt qua gò má hắn, hơi thở nhè nhẹ như vương vấn bên tai, mùi hương dễ chịu cứ quanh quẩn bên hắn làm vị thái tử của chúng ta trống ngực vang dội, lòng dào dạt rung động. Đáng chết hơn khi nữ nhân kia còn bổ cho hắn thêm một nhát dao trí mạng: cài xong trâm, nàng cười như hoa nở, khen hắn đẹp nữa chứ.
“Yêu tinh, nàng có cần quyến rũ ta đến mức không phân biệt được nam bắc thế này không?” Thượng Quan Tử Phong oán trách nghĩ.
Hành động của hai người Thanh Ngọc Nghi đã lọt vào ánh mắt của cặp đôi ân ái lúc trước, khiến Thanh Ngọc Linh ghen ghét, khiến Tam vương ngây ngẩn. Nụ cười của Thanh Ngọc Nghi quá đẹp, ấm áp mà rực rỡ. Tam vương có cảm giác thật quan thuộc, tim như lỡ mất một nhịp.
Thượng Quan Huyên thất thần, vị nhị tiểu thư giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng ta lên tiếng, nói với Thanh Ngọc Nghi: “ Đại tỷ, ta thấy cây trâm vàng này rất hợp với tỷ nha, để muội cài lên cho tỷ nhé”, rồi cầm một chiếc trâm tinh xảo đến gần.
Trước biểu hiện nhiệt tình bất thường của Nhị muội nhà mình, Thanh Ngọc Nghi theo phản xạ đưa tay ra tránh chiếc trâm kia, nào ngờ chỉ mới chạm nhẹ tay vào người Thanh Ngọc Linh, nàng ta lại như bị sói lớn hổ dữ xô vào người, lảo đảo định ngã.
Có ám chiêu! Trong lòng Thanh Ngọc Nghi thầm hô không tốt, nàng nhanh tay kéo lấy tay của nhị muội yếu ớt kia, một tay đỡ lấy eo nàng ta. May mắn mà nàng võ công tốt, thân thủ khá nhanh nhẹn nên hành động kịp thời. Vị thiếu nữ kia đã an toàn, Ngọc Nghi đẩy nàng ta vào lòng Thượng Quan Huyên, thâm ý nói: “ Nhị muội phải cẩn thận chút chứ, nếu ngã hỏng mất thì Tam vương gia sẽ đau lòng lắm nha”. Định vu hại ta đẩy ngã ngươi vì ghen tỵ à, trò xưa rồi! Nhị muội ơi, ngươi còn non lắm!
Thế nhưng vị muội muội kia lại ghê gớm hơn nàng nghĩ, nhân lúc nàng cầm tay nàng ta, Thanh Ngọc Linh cố tình bấm năm chiếc móng tay vào cổ tay nàng, kéo một đường đến hết mu bàn tay, để lại năm vết xước thật sâu trên bàn tay gầy guộc. Đã thế, nàng ta còn tỏ ra bất ngờ và có lỗi lắm, cuống cuồng xin lỗi, mắt lệ tuôn trào.
Này này, người thiệt thòi rõ ràng là ta mà, ngươi còn tỏ ra như ta bắt nạt ngươi vậy. Công lí ở đâu?
“Đại tỷ, muội xin lỗi, làm tỷ bị thương rồi!”, hai hàng lệ khiến người ta thương tiếc chảy dài.
“ Ta không sao”
“ Tỷ là đang trách ta?”
“ Nhị muội nghĩ nhiều, ta không có ý đó”
Nàng một câu, ta đáp một câu, cuối cùng Thượng Quan Huyên là người đầu tiên phản ứng với vết thương trên tay Thanh Ngọc Nghi, bước đến nắm lấy tay nàng lấy khăn băng bó nhưng Thanh Ngọc Nghi rụt tay ngay lại, khéo léo từ chối: “ Làm phiền ngài, ta có thể tự lo được”, rồi lấy khăn tay từ chỗ Ngọc Thuý lau vết máu và quấn cố định vết thương lại. Thượng Quan Tử Phong thấy vậy, giật lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng giúp nàng băng bó lại bàn tay bị cào rách kia, thì thầm mà chỉ hai người nghe được: “ Nàng có Nhị muội thật tốt nha”, đầy châm chọc.
Nàng khẽ đáp lại: “ Ta quen rồi!”
Đúng vậy, từ nhỏ nàng đã bị nhị muội giả heo ăn thịt hổ kia bắt nạt. Nàng ta lừa dối nàng lên cây lấy con diều, hại nàng ngã gãy tay; một lần khác thì đẩy nàng xuống ao nhưng lại khóc lóc xin lỗi, luôn tỏ vẻ đáng thương; rồi còn vô vàn chuyện đáng ghét khác mà đến chính Thanh Ngọc Nghi cũng không đếm nổi. Chỉ khổ thân nguyên chủ Thanh Ngọc Nghi luôn nhẫn nhịn nàng ta, tin tưởng nàng ta vô điều kiện chỉ vì muốn mẫu thân để ý nàng một chút. Thực nực cười biết bao!
Nàng biết Thanh Ngọc Linh chán ghét, khinh thường và giả dối với mình nhưng vẫn yêu thương nàng ta. Còn bây giờ, nếu ngươi vẫn chứng nào tật ấy, giả dối lừa gạt, Thanh Ngọc Nghi nàng tuyệt đối sẽ không chịu đựng nữa đâu, có thù tất báo mới là tác phong xưa nay của nàng. Vết thương hôm nay, nàng nhớ!