Sau khi ánh đèn trên bầu trời chỉ còn là những đốm sáng nho nhỏ, đám người Thanh Ngọc Nghi mới lưu luyến rời khỏi khu vực bờ sông. Khoảnh khắc huy hoàng vừa nãy chìm nổi và mơ hồ như một giấc mộng, nhưng đã để lại dư âm không hề nhỏ trong lòng mỗi người.
Nha đầu Ngọc Thuý cất tiếng phá vỡ sự im lặng: “Tiểu thư, chúng ta đã thả đèn rồi nhưng thời gian còn sớm lắm, nô tì thật không muốn về phủ lúc này đâu. Tiểu thư, hay chúng ta dạo chơi một chút rồi ăn thứ gì đó đi, mải chuẩn bị mà nô tì chưa nhét gì vào bụng đây này”, Ngọc Thuý vẫn chỉ là một cô bé, lại không có tâm cơ nên thoải mái nói ra hết suy nghĩ trong lòng. Thanh Ngọc Nghi lắc đầu, ôn nhu đáp lại: “ Ham ăn ham uống, chẳng biết đến bao giờ mới lớn lên được. Không biết công tử nhà nào xui xẻo rước phải em”
“ Tiểu thư còn chưa có gả, em đã vội cái gì!”, cô bé le lưỡi phản bác.
“ Giờ còn biết vặn vẹo lại ta rồi cơ đấy, nha đầu giảo hoạt”, hai người cười đùa đến vui vẻ nhưng không biết Thượng Quan Tử Phong từ nãy giờ chưa lên tiếng đang hết sức chăm chú suy nghĩ: nàng còn chưa hứa gả cho ai, tốt, rất tốt! Trên gương mặt hắn lúc này lộ rõ vẻ tính toán.
Ba người đến một cửa hàng đồ ăn bên đường, gọi ba phần điểm tâm ngọt. Ngọc Thuý ăn một lèo hết liền, Thanh Ngọc Nghi chia cho nàng một ít còn Thượng Quan công tử cũng nhấn nháp vài miếng. Lấp đầy bụng, Ngọc Thuý lại tung tăng bay nhảy, chạy hết xem cái này đến cái kia. Đằng sau, Thanh Ngọc Nghi hỏi nam nhân đi với mình: “Thật là thất lễ khi đến giờ vẫn chưa biết tên của công tử, không biết đại danh..?”
“Gọi ta Phong công tử.”
“ Công tử bao nhiêu tuổi rồi?”
“ Hai mươi lăm”
“ Vâng, Phong huynh, nếu không ngại thì hãy xem ta như tiểu muội, huynh đã cứu ta nên ta với huynh như người một nhà, nhé!”
Một tiếng lầu bầu cất lên: “ Ta lại muốn gọi nàng hai tiếng “ nương tử” đấy. Còn làm muội muội của ta, sợ nàng không gánh nổi!”
“Huynh nói gì cơ?”
“ Ta nghĩ vẫn nên gọi nàng là Tiểu Nghi Nhi, vừa gần gũi lại quen miệng”, hắn lấp liếm.
“ Tuỳ huynh vậy”
Lúc hai người kết thúc cuộc trò chuyện vừa rồi cũng là lúc nha đầu ham ăn ham chơi kia chạy lại, bối rối nói:
“ Tiểu thư ơi, Nhị tiểu thư đang ở phía trước kìa, còn đi với..”, ngập ngừng một lúc “Tam vương gia”.
Đang lúc muốn tránh mặt hai người kia thì có vẻ đã quá muộn, một giọng nữ trong trẻo cất lên:
“Ngọc Thuý, tiểu thư nhà em...đâu”, chưa hỏi hết câu đã ngạc nhiên nhìn bạch y nữ tử bên cạnh, thốt lên:”Đại tỷ?!”
“Nhị muội có lễ, muội và vương gia cũng đi thả đèn à. Ta đã đi rồi, không làm phiền nhã hứng hai người nữa”, kéo tay Ngọc Thuý định rời đi.
Nào ngờ vị Nhị tiểu thư lại mời Tam vương gia đến, mất công Ngọc Nghi nàng một phen chào hỏi. Nhị muội, muội thật có lòng, muốn xem tỷ tỷ ta đỏ mắt ngưỡng mộ, ghen ghét với muội ư? Ấu trĩ!
Trong lòng cười khuẩy nhưng bề ngoài nàng vẫn hết sức bình tĩnh, hiện lên nét thoát tục cứ như nam nhân trước mặt xưa nay chưa từng có chút quan hệ, tình cảm nào. Đây cũng là điều khiến Thanh Ngọc Linh sửng sốt, mang theo chút thất vọng. Nàng ta xưa nay ưa hư vinh, lần này lại chưa được thỏa mãn.
Còn vị Tam vương gia hôm nay tuấn tú hơn hẳn mọi ngày, càng ngọc thụ lâm phong, hắn cũng đang đánh giá Thanh Ngọc Nghi, nàng hôm nay thật sự rất đẹp, nhưng đó là nét đẹp trong trẻo mà dịu dàng, không giống Thanh Ngọc Linh rực rỡ, quyến rũ với xiêm y như lửa kia. Càng nhìn vị đại tiểu thư, hắn càng cảm thấy thuận mắt, cố ý nhìn lâu hơn một chút.
Thế nhưng mọi cử chỉ của hắn làm sao qua được ánh mắt hồ li của Thanh Ngọc Linh, trong lòng nàng ta bừng lên sự ghen ghét, thù hận. “ Nữ nhân tầm thường kia mà cũng dám câu dẫn chàng, ta phi. Còn chưa đủ trình đấu với ta đâu”.
Lòng thì toàn rắn độc nhưng lời nói nàng ta thốt ra lại càng dịu dàng:
“Đại tỷ, hai chúng ta cũng thả đèn rồi, hay tiện đường cùng nhau chơi hội?”, đầy vị âm mưu.
“ Thế thì khác nào phá hỏng nhã hứng của hai người, ta với bạn đi trước vậy”, Thanh Ngọc Nghi khéo léo từ chối.
“Đại tiểu thư dừng bước, chẳng lẽ hết lần này đến lần khác không nể mặt ta?”, Thượng Quan Huyên lên tiếng, lời nói mang tính trách cứ rõ ràng.
Con mẹ nó, có cần đen đủi đến thế không? Đã oan gia ngõ hẹp, còn thêm tên tình cũ không rủ cũng đến, xem náo nhiệt cái gì chứ?
Trong lòng đại tiểu thư đang khóc cả một dòng sông!