Mẫu Nghi Thiên Hạ: Tứ Quốc Tranh Thê

Chương 10: Hội Hoa Đăng: Say Ánh Mắt, Mê Nụ Cười (2)




Hội hoa đăng Tây quốc khiến Thanh Ngọc Nghi kinh ngạc không thôi. Hai bên đường đi đến hồ Thủy Kính là ánh sáng rực rỡ của hàng ngàn ngọn hoa đăng đủ sắc màu. Cả con dường bừng sáng tựa như ban ngày, ánh đèn lung linh càng tăng thêm vẻ lãng mạn, bắt mắt.
Trên phố, trẻ con nô đùa tung tăng, đòi cha mẹ chúng mua cho hết thứ này đến thứ khác, chạy nhảy khắp nơi. Nhiều đứa trẻ nghịch ngợm quá mức, bị cha mẹ dạy dỗ ngay trên đường, nét mặt chúng đứa thì tỏ ra vô tội, đứa lại phùng má trợn mắt, đáng yêu vô cùng. Nhìn lũ nhóc kích động, trong lòng Thanh Ngọc Nghi cũng thấy vui vẻ rất nhiều.
Gương mặt thanh khiết, nụ cười đẹp như ánh mắt trời, ánh mắt trìu mến, long lanh của Thanh Ngọc Nghi trên đường đi không biết đã cướp mất linh hồn bao nhiêu nam nhân trẻ tuổi, Thượng Quan Tử Phong cũng chẳng phải ngoại lệ. Tuy nhiên, khi chạm vào ánh mắt của những kẻ đang nhìn nữ nhân bên mình chằm chằm, chỉ thiếu việc nhỏ dãi và tiến đến làm quen thì trong lòng vị thái tử nọ lại bừng bừng lên ngọn lửa giận không tên. Ánh mắt hắn như điện quang phóng thẳng lên những gã nam nhân có ý định với Thanh Ngọc Nghi, mang tính cảnh cáo rõ ràng: còn nhìn nữa xem gia có móc mắt chó của các ngươi không!
Nhờ vị sứ giả hộ hoa hết sức tận tình với chức trách, Thanh Ngọc Nghi tránh được không ít phiền phức. Chỉ nghĩ cái cảm giác phải đối diện với gương mặt thèm thuồng của lũ hoa hoa công tử, nàng đã thấy phiền toái vô cùng, vì thế ánh mắt nhìn Thượng Quan Tử Phong càng thêm dịu dàng, thỉnh thoảng sẽ kéo hắn đến xem cái này cái kia, khiến lòng hắn rạo rực không thôi.
“ Chúng ta cũng ra sông thả đèn đi”, Thanh Ngọc Nghi kéo tay nam nhân bên cạnh.
“Được”, Tử Phong thái tử nhẹ nhàng đáp. Nha đầu Ngọc Thuý cũng kích động không thôi.
Thượng Quan Tử Phong đi đến bên một gánh hàng của một bà lão lớn tuổi, chọn lấy hai ngọn đèn khổng minh và trả cho bà lão số tiền hậu hĩnh. Khi nhìn thấy đôi trai gái trước gánh hàng, một nam nhân y phục đen thêu chỉ vàng, đeo mặt nạ, thân hình thẳng tắp; một nữ tử bạch y thanh lệ thoát tục, bà lão thốt lên một câu khiến cả hai vô cùng ngại ngùng: “Hai vị đúng là trời sinh một cặp, nhất định có thể phu phụ hoà sắt cầm minh, đi đến bạc đầu”. Thanh Ngọc Nghi chỉ cảm tạ, rồi giải thích qua loa rằng hai người chỉ là bạn, còn Thượng Quan Tử Phong thì nhìn nàng mãi không thôi, khiến không khí càng trở nên xấu hổ. Thanh Ngọc Nghi mua thêm một chiếc cho Ngọc Thuý, rồi cả ba người cùng đến bên hồ Thuỷ Kính.
Đây là một hồ nước rất rộng lớn, nước hồ trong vắt, hai bên hồ là hàng liễu xanh rủ bóng, càng làm tăng thêm nét trữ tình, mềm mại. Bên bờ hồ là vô số nam thanh nữ tú, đang chăm chú viết giấy cầu nguyện và chuẩn bị thả đèn.
Thanh Ngọc Nghi và Thượng Quan Tử Phong mỗi người cầm một chiếc đèn khổng minh, cả hai đều không hề viết tâm nguyện. Tử Phong thắp đèn cho cả hai, rồi từ từ hai ngọn đèn bay song song lên không trung, kéo theo là một loạt những ngọn đèn ước nguyện khác lũ lượt theo cùng.
Cả một bầu trời sáng rực, đẹp đến choáng ngợp. Trên trời là đèn khổng minh ước nguyện, bên dưới mặt nước là hoa đăng lấp lánh lung linh, khiến cho con người như lạc vào cõi mộng.
Thanh Ngọc Nghi nhắm mắt cầu nguyện cho người bà về nơi thiên đàng, cầu cho bản thân có cuộc sống mới tốt hơn. Thượng Quan Tử Phong nhìn sang thấy thiếu nữ đang nhắm hai mắt, hàng mi dài như hai cánh bướm cũng khẽ mỉm cười. Hắn cũng bắt chước động tác của nàng, nhắm mắt cầu nguyện. Thực kì lạ, trong đầu hắn lại hiện lên nụ cười rực rỡ của nàng, một mong muốn kì lạ trong hắn trỗi dậy mạnh mẽ: muốn bên người mình thương suốt kiếp.
Đến khi mở mắt, hắn tưởng trái tim mình đã ngừng đập. Một nụ cười mãn nguyện mà chân thành nhất, loá mắt nhất hiện lên trên gương mặt trong trẻo của thiếu nữ bạch y. Trong mắt nàng tựa như chứa đựng cả một bầu trời rực rỡ, lung linh tươi đẹp. Đây cũng là cảnh tượng mà cả đời hắn không bao giờ quên.
“ Ta sẽ cố gắng chữa khỏi bệnh cho chàng!”, Thanh Ngọc Nghi chợt nói với người bên cạnh.
Ta có thể coi như đây là một lời hứa hẹn, được không? Đây chính là suy nghĩ lúc này của Thượng Quan Tử Phong.
Lặng lẽ ngắm dung nhan xinh đẹp của nàng, hắn nở một nụ cười mãn nguyện. Ước gì thời gian có thể dừng lại tại khoảnh khắc này. Rung động đến với một người thật bất ngờ, làm hắn chưa kịp tiếp nhận.
Ngắm bầu trời đầy ánh đèn rực rỡ, Thanh Ngọc Nghi nhớ về người bà nơi xa, càng thêm hy vọng vào cuộc đời. Có lẽ được sống lại một lần nữa là món quà vô giá mà ông trời ban tặng, là bà nội nàng phù hộ. “ Bà ơi, người có khỏe không, có nhớ Nghi Nhi không?Nghi Nhi sẽ cố gắng sống thật tốt!”
Nàng nở nụ cười chân tâm nhất, nhưng không biết đã làm kẻ nào đó như đi sâu vào ma chú, lưu luyến mãi không thôi.