Chương 132: “Màn kịch” thứ nhất. (1)
Sau khi người đàn ông áo xám rời đi, không gian trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Cửa nhà tắm cuối cùng cũng hé mở, vài giây sau thì Lệ Hương mới rón rén bước ra. Cô quét mắt nhìn một lượt khắp căn hộ quen thuộc.
Ánh đèn từ bên ngoài hắt qua ô cửa sổ bị vỡ, xuyên qua tấm rèm đang lất phất, làm hiện rõ cảnh tượng đổ nát và tan hoang. Căn hộ giờ đây chỉ còn là một bãi chiến trường hỗn loạn, với từng mảnh kim loại cùng đồ đạc biến dạng bị phá huỷ nằm la liệt ở khắp nơi.
Chẳng còn giữ lại chút dấu vết nào của một không gian từng yên bình và sang trọng.
Bất chợt, tiếng kim loại v·a c·hạm kêu “cạch” một cách sắc nét. Hệt như lời cảnh báo lạnh lùng đầy đe dọa, âm thanh khô khốc của nòng súng được lên đạn vọng tới từ phía sau. Cảm giác mát lạnh từ họng súng gần như chạm vào da đầu, nó khiến toàn bộ thân thể của Lệ Hương phải cứng lại trong thoáng chốc.
Hải An vô cảm chĩa nòng súng đen bóng vào sau ót của Lệ Hương, giọng nói trầm ổn dính chút khàn đặc vang lên: “Quýt nhỏ đang ở đâu?”
Hơi thở của Lệ Hương trở nên gấp gáp, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực cùng những giọt mồ hôi lạnh trượt dài bên thái dương. Hành động bất ngờ của Hải An khiến cô cảm nhận rõ ràng nguy cơ c·hết chóc đang rất cận kề.
Lệ Hương sốt ruột đến ấp a ấp úng: “Tôi… t-tôi không…”
Oành!!
Tiếng súng nổ sắc lạnh sượt ngang qua vành tai, xé tan lời phủ nhận mà Lệ Hương đang định nói.
Giọng điệu của Hải An lại càng u ám hơn: “Suy nghĩ cho kỹ…”
Không gian xung quanh dường như lặng đi trong khoảnh khắc, cơ thể của Lệ Hương từ co rúm dần chuyển sang thả lỏng. Đến cả quả tim trong lòng ngực cũng khó tin mà quay về nhịp độ bình thường.
Cô hạ mí mắt, hừ ra một âm mũi nhẹ: “Mặc dù đã gặp không ít rắc rối…”
“Nhưng tôi nghĩ rằng mình đã nguỵ trang rất tốt đó…”
…
Ở một nơi chìm trong bóng tối tuyệt đối, những bức tường bê tông lạnh lẽo và trần nhà thấp làm sự ngột ngạt tăng cao.
Người đàn ông áo xám - chú Hoà khập khiễng bước đến, cánh tay rắn rỏi lộ ra ngoài chằng chịt những v·ết t·hương. Chú ta quăng lên sàn một t·hi t·hể lặng ngắt, hệt như quăng một con gà vừa bị cắt tiết bẻ cổ.
“Tên cuối cùng…” - Vừa nói, chú Hoà vừa lôi từ trong túi quần ra chiếc bật lửa. Phải “toẹt toẹt” năm sáu lần thì mới châm được điếu thuốc trên môi.
Cũng tại trong hào quang nhỏ bé của tàn lửa đỏ ấy, xuất hiện một người trẻ tuổi tóc vàng mặc com lê đang lặng lẽ lau sạch những v·ết m·áu trên chiếc mắt kính không gọng. Anh ta không ngẩng đầu, trầm thấp hỏi: “Việc xử lý “mắt xích” ở bên đó thất bại rồi sao? Ngoài chú ra thì không ai khác quay lại…”
Chú Hoà thờ ơ nhả ra một ngụm khói, nơi đáy mắt bí mật dâng lên sự tiếc hận: “Ờ… Bọn chúng chuẩn bị cũng khá kỹ đấy”
“Sử dụng sự xuất hiện của “mắt xích” làm mồi nhử để giữ chân chúng ta…” - Người trẻ tuổi tóc vàng tiếp lời bổ sung.
Chú Hoà cười khẩy: “Thô thiển nhưng hiệu quả”
“Là chúng ta đã quá vội…” - Gọng kính sạch sẽ lần nữa được gác lên sống mũi cao, người trẻ tuổi nọ nói xong liền đứng dậy bỏ đi. Đế giày da nhiễm máu không chút cảm xúc đạp lên những tờ giấy hồ sơ in chi chít chữ…
[Phiếu lý lịch tư pháp]
[Họ và tên: Lệ Hương]
[Giới tính: Nữ]
[Gốc gác: Lãnh Địa Mùa Hạ]
[Tình trạng án tích: Không có án tích]
[…]
[Ngành nghề: Giảng viên giảng dạy về kịch bản sân khấu và kỹ thuật biểu diễn]
…
Ngoài ánh mắt, đuôi mày và khoé môi, trong ngành biểu diễn còn nổi tiếng với một kỹ thuật đơn giản khác nhưng lại khắc hoạ cảm xúc của vai diễn một cách tuyệt vời.
Đó là kỹ thuật kiểm soát nhịp tim…
Kỹ thuật “4-7-8” - hít vào bốn giây, giữ hơi bảy giây và thở ra trong tám giây để hạ nhịp tim. Hoặc hít thở nhanh và nông để tăng nhịp tim, tạo ra hiệu ứng choáng ngợp hoặc sự kinh hãi.
Là một cá nhân đã ngụp lặn lâu năm trên sân khấu, Lệ Hương nhuần nhuyễn những kỹ thuật đó như một thói quen. Cô vô cùng có kinh nghiệm trong việc tạo dựng các màn kịch. Gài bẫy, lừa gạt, tạo ra những hiểu lầm và xung đột… là trò mà cô đã chơi tới chán.
Mặt khác, Lệ Hương có thể kiểm soát tốt biểu cảm, thao túng người khác, sử dụng những thứ vô hại đạm mạc như tính cách và vẻ bề ngoài của bản thân để thu hút và tạo lòng tin. Giúp cô dệt nên một vỏ bọc không thể bị xuyên thủng, làm cho mọi người xung quanh dễ dàng rơi vào cái bẫy của mình.
Vì đã quen biểu diễn trước nhiều loại khán giả khác nhau, Lệ Hương luôn linh hoạt và có thể nhanh chóng thích nghi với các tình huống thay đổi bất ngờ.
Kỹ năng giao tiếp xuất sắc cùng những lời nói tinh tế của cô luôn âm thầm định hướng hành vi của người đối diện. Nó khiến cô luôn đi trước một bước, kiểm soát mọi thứ một cách tinh vi.
Trong thế giới của cô, tất cả mọi người đều chỉ là những con rối…
Kẻ nắm được “sợi dây” là kẻ có tất cả…
Lệ Hương trong khoảng thời gian này đã phải làm chủ để biên ra hai “màn kịch” với kha khá nguy hiểm. Gồm có “màn kịch” đầu tiên là “Chuột và Rắn” “màn kịch” thứ hai là “Chó và Cá”.
Tại “màn kịch” thứ hai - “Chó và Cá” vốn không cần đến vai diễn của Lệ Hương. Chẳng qua “phân cảnh” ở chỗ Quýt nhỏ lại gặp trục trặc trì hoãn, khiến cô không thể nào không tự ứng phó bằng cuộc gặp mặt với Cá Chép sau trận đấu để kéo dài thời gian.
Ngỡ là biến cố, nhưng sự xuất hiện của Hải An vào lúc chạng vạng lại như một tầng bảo hiểm từ trên trời rơi xuống giúp cô đối mặt với “màn kịch” nguy hiểm thứ nhất - “Chuột và Rắn” mà bản thân đã tự dựng nên trong cùng một lúc.
Biết được Hải An không thuộc cùng một phe với bọn “Chuột” áo đen. Lệ Hương lại càng có động lực để biến cậu thành một tầng bảo hiểm mới. Cô đã câu kéo các manh mối trong “màn kịch Chó và Cá” một cách khôn ngoan, để bản thân có liên quan nhưng lại chẳng liên quan mấy.
Biến sự xuất hiện của bản thân trở thành một chi tiết không có giá trị nhưng lại là chi tiết duy nhất có thể khai thác và phát triển, cô đã thành công dán cứng Hải An ở bên cạnh mình trong suốt gần hai mươi bốn tiếng.
Rồi trong gang tấc đã thoát c·hết cả hai lần đều nhờ sự đảm bảo của Hải An…
Kết cục, Lệ Hương hoàn thành vai diễn mồi nhử của mình. Bọn “Chuột” tìm thấy cô, nhưng lại không thể chạm vào cô. Chúng mất thời gian loay hoay ở trong “cái bẫy” của cô. Để rồi cả “hũ gạo” của bọn chúng đều bị người phe cô xới tung, lật đổ hết thảy…
“Màn kịch” thứ nhất, “màn kịch” của “Chuột và Rắn” đã kết thúc tốt đẹp trong làn đạn ăn mừng…!
Chẳng qua, Lệ Hương đứng trước nòng súng của Hải An lúc này lại khá tò mò. Hải An chắc chắn không hề biết đến sự tồn tại của “màn kịch Chuột và Rắn”. Còn tất cả các manh mối liên quan đến “màn kịch Chó và Cá” đều là do cô tự mình thả ra một cách có định hướng và chủ đích.
Đáng lý vai diễn bất đắc dĩ này của cô không nên xuất hiện sơ hở để Hải An có thể nắm thóp đuôi.
Vậy thì, vì đâu mà Hải An vẫn nhìn ra cô là người giật dây sau tất cả…?
Lệ Hương không nén được vẻ thắc mắc, cô thản nhiên hỏi: “Anh nhận ra từ khi nào?”
“Vài giây trước…” - Thiếu niên nhếch môi, hệt như đang tự giễu cái hành vi cá cược thất thường nhưng lúc nào cũng cá thắng này của mình.
Nghe được câu trả lời, Lệ Hương phải phì cười: “Anh bẫy tôi sao…?”
“Thật là, bị vạch trần một cách lãng xẹt như thế…” - Cô khúc khích, nhưng tâm trạng đã dễ chịu hơn nhiều. Vì ít ra nguyên do bại lộ lại không hề liên quan đến kỹ năng biểu diễn mà cô đã luôn tự hào cả một đời.
Thật ra, một bụng tự tin của Lệ Hương lại không hề vô lý, Hải An dù vắt kiệt chất xám cũng chỉ có thể nhìn được vài điểm bất thường trong “màn kịch Chuột và Rắn” của cô thôi.
Còn những chi tiết liên quan đến Cá Chép và Quýt nhỏ, nó được cô che giấu vô cùng hoàn mỹ. Hải An như một người đào mỏ, đào ở khắp mọi nơi. Nhưng chỉ cần khi cậu đã đào đủ sâu, thì lại bị Lệ Hương lấp liếm bằng những thông tin khác.
Hố đào ra thì nhiều, nhưng lại không có cái nào được đào tới nơi. Thành ra cuối cùng là chẳng thể tìm được thứ cần tìm.
Nhưng may sao, nhờ cuộc “tâm sự” nho nhỏ với tên buôn rượu mà Hải An đã phát giác ra được sự bất thường, từ đó mới thành công cảnh tỉnh tâm trí của bản thân.
…
Hết chương 132.
——————————