Chương 131: Tử vi hôm nay. (7)
Người đàn ông áo xám điều khiển tất cả bằng một sự tinh vi cùng điêu luyện, khoé môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn tột độ.
Hải An nhanh nhẹn tung người, lộn nhào tránh khỏi các lưỡi dao c·hết chóc đang bay tới. Không khí trở nên nặng nề hơn bởi áp lực của những cuộc t·ấn c·ông dồn dập. Không gian chật chội càng thêm căng thẳng khi kim loại khắp nơi đang hòa quyện ra một màn vũ điệu tàn bào.
Mỗi một cú vung tay, mỗi một động tác của người đàn ông đều thúc đẩy các cuộc t·ấn c·ông lên một cấp độ mới. Những tia sáng từ các mảnh kim loại phản chiếu khắp nơi, tiếng v·a c·hạm vang đội, chói tai và đầy uy h·iếp.
Hải An cảm nhận rõ từng nhịp đập của trái tim, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Cậu biết rằng, lúc này chỉ cần một sai lầm nhỏ, một nhịp thở chậm hơn là c·ái c·hết sẽ ập đến. Đôi mắt cậu mở to, không ngừng tìm kiếm cơ hội phản công trong khi những mũi nhọn kim loại bắt đầu phóng tới.
Thiếu niên di chuyển linh hoạt như một con báo, cậu dùng những con dao bị kẹt cứng trên bức tường hai bên làm điểm mượn lực. Lấy đà phóng người tới để bật nhảy, thành công bám vào được lan can của phòng ngủ trên cao. Tạm thời tìm được một khu vực an toàn để né tránh cơn lốc kim loại.
Ở phía người đàn ông, sau khi bị Hải An phát hiện ra được điểm mấu chốt của năng lực, hắn ta không còn cảm nhận được vị trí của cậu nữa, chỉ đành tập trung mana để cường hóa thính giác.
Tiếng động lục dục ở trên tầng nhanh chóng lọt vào tai. Cơn lốc kim loại chậm dần, người đàn ông nắm chặt lưỡi dao bén, thận trọng leo từng bậc cầu thang một.
Ẩn núp sau góc khuất của cầu thang, hắn cố gắng ló đầu ra để quan sát tình hình. Song, một cái góc giường còn chưa kịp lọt vào mắt thì thứ đồ vật bén nhọn đã “xoẹt” tới cắt rách đuôi mày.
m thanh “xoảng” vang lên, thứ ám khí như dao cạo đó xoay tít, văng vào lan can rồi vỡ nát.
Ngay khi lớp vật liệu tàng hình bao bọc bên ngoài tan biến đi, những mảnh thuỷ tinh nhuyễn hiện ra, nó khiến gương mặt hắn lộ rõ sự kinh hách.
“Học nhanh thật…” - Hắn bí mật tán thưởng.
Người đàn ông đã từng lợi dụng việc bị Hải An áp sát để tung ra đòn quật ngã đầy bất ngờ, và Hải An cũng đã nằm giả c·hết để tìm thời cơ phản công. Người đàn ông sử dụng năng lực để phóng những con dao, và Hải An cũng đã đem Vảy Bạc đến ngụy trang cho những mảnh kính vỡ rồi sau đó dùng nó như ám khí.
Nếu Hải An có thể trở thành người trong tay hắn, hắn hoàn toàn đảm bảo sẽ biến cậu thành một “v·ũ k·hí” mang tính huỷ diệt. Nhưng nếu đã không thể là cùng một phe, thì kẻ nguy hiểm như thế vẫn nên bị bóp nát ngay từ trong trứng nước.
Liền sau suy nghĩ đó, hắn sử dụng năng lực để kêu gọi những con dao dưới tầng. Một lần nữa tạo ra vũ diệu của kim loại trong không gian nhỏ hẹp. Mặt nệm trên giường nhanh chóng bị cắt nát, những tia sáng từ các mảnh kim loại phản chiếu khắp nơi.
Hải An đang thu mình trốn ở phía sau cũng phải chật vật khôn tả.
Bị dồn vào đường cùng, thiếu niên không thể nào không trút bỏ toàn bộ Vảy Bạc ra khỏi làn da. Cậu tập trung hết tất cả lượng bụi ánh sáng còn lại, tạo thành một tấm khiên kiên cố. Ý chí linh hoạt điều khiển nó để chặn lại những đầu kim loại như mũi khoan.
Cậu lật đổ chiếc giường rồi đá mạnh nó về phía người đàn ông áo xám. Chỉ vài giây hắn phân tâm né tránh là đủ để bản thân cậu bứt phá, áp sát từ phía trực diện cùng một v·ụ n·ổ ánh sáng - sáng đến chói loá kịch liệt.
Hết như những tia chớp dữ dội đang xuyên thủng bóng tối.
Ánh sáng trắng xoá lan tỏa khắp không gian, khiến mọi thứ xung quanh chìm vào cảnh tượng như giữa ban ngày. Làn sóng nhiệt từ v·ụ n·ổ khuếch tán rộng rãi, nó thổi tung tất cả bụi bặm và mảnh vỡ, làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt và đầy sức nóng.
Quy mô v·ụ n·ổ lần này không lớn như cái ở dưới tầng hầm, nhưng nó vẫn thành công khiến đầu óc của người đàn ông trở nên trống rỗng, hai mắt lâm vào mù tạm thời. Làm hắn đánh mất phương hướng, tay chân trì trệ, cơn lốc kim loại cũng dần dần tắt mất.
Không hề lãng phí một hơi thở, Hải An siết chặt mảnh kính trong tay, cậu vắt kiệt máu của cơ thể để chém và chém vào người đàn ông áo xám. Tấn công dồn dập xuống vai, bụng, đầu,… luôn tìm kiếm sơ hở để cắt nát vòm cổ yếu ớt của đối phương.
Cả hai giằng co vật lộn trên nền đất, người đàn ông theo bản năng dùng tay không khống chế mảnh thuỷ tinh sắc nhọn như dao cạo đang lao vun v·út tới.
Tiếp đó, cơ thể của hắn cong lại như con tôm. Hai chân chụm về một vị trí, tụ lực rồi đạp thẳng vào vùng bụng của Hải An. Khiến cho cậu bị đạp bay ra một khoảng không nhỏ.
Hoạt tính của Vảy Bạc sắp cạn kiệt, vóc dáng của Hải An đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Người đàn ông vung con dao một cách dứt khoát và ác liệt.
Hải An nghiến răng nhào lộn để né lưỡi dao, đồng thời hai tay chống ngược xuống đất. Cơ thể dẻo dai cong lại như thân cung rồi bật gót đá thẳng vào cằm.
Người đàn ông mất cân bằng, nhưng hắn không muốn để cho thiếu niên có cơ hội tiếp tục ẩn núp. Hắn kéo căng cơ bắp toàn thân để vùng dậy, đâm lưỡi dao nghịch vào động mạch cổ không được bảo vệ của Hải An.
Hải An ngay lập tức phản ứng, cậu đan chéo hai tay để chặn đòn. Ở trong thế bị động nên không may bị người đàn ông đá chân sau vào đầu. Thân thể lao đi, va đập vào mặt bàn trang điểm.
Trong cái sát na tiếp theo, cậu kịp thời lăn người để tránh thoát khỏi lưỡi dao đang bổ xuống từ trên cao. Nhát dao cắm xuống mặt bàn ẩn chứa một uy lực khủng kh·iếp, không biết hắn đã nén bao nhiêu mana vào con dao trong tay.
Sau khi lăn một đoạn dài, Hải An chưa kịp đứng thẳng người đã phải tung ra đòn chân sau. Đế giày bay cao như một tia chớp, đá bay con dao đang trắng trợn áp sát.
Có được chút thời gian ngắn ngủi để hít thở, cảm giác đau nhức bắt đầu thấm vào gân cốt, sự nặng nề đè ép lên toàn bộ tri giác. Đốt ngón tay ê ẩm, cổ tay sưng phồng. Nội tạng đảo lộn và tinh thần căng đến sắp đứt.
Hai bên ngừng lại, cảnh giác dò xét lẫn nhau, cảm thấy đối phương không khác gì con gián, đập mãi chẳng c·hết được.
Bất chợt, bên trong chiếc tai nghe duy nhất chưa b·ị đ·ánh bay của người đàn ông áo xám, giọng người phụ nữ truyền tới vô cùng khẩn trương: [Chú Hoà! Căn cứ bị tập kích!! “Mắt xích” bên đó đã xử lý xong chưa!?]
Người đàn ông hổn hển thở, hắn quét mắt về vị trí của Hải An. Thật sự là không để phí một hơi thở, Hải An vậy mà lại tiếp tục ẩn núp rồi.
“Vẫn chưa bắt được “Mắt xích” mọi người còn cầm cự thêm được bao lâu?” - Thần sắc gương mặt trở nên sa sầm, hắn hỏi.
Song, người phụ nữ ở đâu dây bên kia lại im lặng, cô không trả lời mà chỉ chất vấn: [Chú có cách để vô hiệu hoá vật liệu kháng kim loại chưa?]
Người đàn ông nhớ đến vị trí mà Lệ Hương đang trốn, hai đầu lông mày không kiềm được nhíu chặt, hắn khó chịu chép miệng: “Tch… về ngay đây”
Hắn nhìn lại căn phòng ngủ đã trở thành bãi chiến trường hỗn loạn. Xác nhận một lần nữa rằng bản thân không thể tìm ra vị trí của thiếu niên hay kết liễu cậu trong khoảng thời gian ngắn. Gương mặt hắn hiện rõ lên sự bực bội cùng tiếc nuối. Còn cộng thêm đã cánh cửa nhà tắm cứng đầu…
Hắn thở dài.
— Cái đêm xui xẻo gì thế không biết…!
Tiếng búng tay nhẹ nhàng vang lên, những cái xác kim loại của đám robot lơ lững trôi rồi cùng với bóng lưng của người đàn ông nhảy xuống khỏi ban công…
Hải An núp sau góc khuất của cầu thang, thính giác được đẩy lên đến mức tối đa. Sau khi xác định được đối phương đã rời khỏi thì tinh thần đang căng cứng của cậu mới có thể buông bỏ mà thả lỏng xuống.
Thật ra thì Hải An lúc này cũng chẳng còn chút sức lực nào để phản công nữa. Cậu gần như đã tiêu hao toàn bộ hoạt tính của Vảy Bạc, mana trong cơ thể thì chạm đáy mất rồi. Tình trạng tích lũy c·hấn t·hương kéo sự sụp đổ đến nhanh hơn cậu nghĩ.
Hải An lê lết cơ thể kiệt quệ xuống phòng khách.
[Làm gì vậy?] - Tuế tròn mắt, nó quan tâm hỏi.
Thiếu niên “khụ khụ” ho khan, còn nôn ra vài tia máu đỏ: […Tìm chìa khóa, thấy nó rớt đâu không?]
Tuế có chút cạn lời, bất lực đáp: [Bị tên điều khiển kim loại kia hút lên lầu rồi, lên đó mà tìm] - Dù sao thì chìa khoá nhà vốn làm bằng kim loại, cơn lốc tử thần vừa nãy cũng không thể thiếu mặt nó…
Hải An lại chật vật leo lên từng bậc cầu thang. Cho đến khi cậu đi ngang qua khu vực của bàn trang điểm. Mặt gương hình tròn đã vỡ nát, nó lỏng lẻo rơi khỏi chiếc đinh treo tường. Để lộ ra thiết bị nhỏ như một chấm đen được lắp đặt ở phía sau.
Ánh mắt thiếu niên tức tốc co lại.
— Máy… nghe lén?
Nhưng quan trọng hơn, tình cảnh lúc này lại mang đến cho Hải An một cảm giác quen thuộc cực kỳ.
…
Hết chương 131.
——————————