Chương 133: “Màn kịch” thứ nhất. (2)
Chân tướng không ai biết thường bị giấu trong các chi tiết nhỏ. Đôi khi chúng ta sẽ có chú ý tới, nhưng đều chủ quan cho rằng chúng quá nhỏ, cho dù logic bất hợp lý cũng không mấy quan trọng.
Thế nhưng thật ra, các chi tiết nhỏ lại thường là mấu chốt dẫn đến những chân tướng lớn.
Lệ Hương nói, cô ta là giảng viên của một trường nghệ thuật. Tần suất cô mang theo điện thoại và sử dụng điện thoại lại không hề ít. Thế nhưng dữ liệu và nội dung trong điện thoại của cô lại bình thường tới mức khó tin.
Không có tài liệu nghệ thuật, không có giáo án dạy học,… không có thứ gì liên quan đến đời sống cá nhân của cô ta cả.
Bởi vì nó quá bình thường, cho nên mãi đến khi gặp được một tên buôn rượu, thư viện toàn là ảnh rượu, tin nhắn cũng chỉ toàn bạn rượu,… Có được sự so sánh trực quan nhất, Hải An mới nhận ra tiêu chí bình thường của bản thân khi áp dụng lên kiểu người như Lệ Hương thì lại quá bất thường rồi…
Đó là điểm mấu chốt khởi đầu cho tất cả.
Về chuyện phía sau, sau khi đã trải qua cuộc vật lộn với đống kim loại và một người có khả năng điều khiển đống kim loại, thì hiện tượng Deja vu bất chợt xuất hiện mới khiến cho bản thân cậu ngờ ngợ nhận ra.
Tình tiết, đang lặp lại…
Khi nguy hiểm rình rập, Lệ Hương đã ngay lập tức trốn vào nhà tắm. Lần Hải An lẻn vào lúc chạng vạng là thế, rồi tối nay khi đám người áo đen xuất hiện cũng là thế. Nếu có khác biệt thì chỉ khác ở lần đầu, vì “Chuột” chưa đến nên Lệ Hương đã ngụy trang tiếng nước chảy và vờ như mình đang tắm.
Nhưng cô ta đi tắm lại không mang theo đồ thay. Mà chất liệu của nhà tắm lại được cố tình xây dựng từ gốm nano - một loại vật liệu không hề dẫn điện và từ tính, còn là một trong số các vật liệu thành phần của hợp chất kháng kim loại. Trùng hợp thay, nó lại vừa khớp khắc chế năng lực điều khiển kim loại của người đàn ông áo xám kia.
Sau hành vi “vô ý bình thường” đó, Lệ Hương lại đến ngồi bên cạnh bàn trang điểm. Đó rõ ràng là một tuyến đường di chuyển không hề có chỗ kỳ lạ, cho đến khi Hải An phát hiện thiết bị nghe lén được giấu phía sau mặt gương.
Từ đó lý giải ra, thiết bị nghe lén đó thật ra là một máy truyền tin. Nó sẽ thông báo về thời điểm bọn “Chuột” đến và cảnh báo khoảnh khắc khi bọn “Chuột” rời đi. Như thế thì đồng bọn còn lại của Lệ Hương sẽ có thể tha hồ đánh úp “hũ gạo” mà không lo bị quá trớn.
Căn hộ này được dàn dựng như một cái bẫy, Lệ Hương là “miếng mồi” thơm ngon mà lũ “Chuột” không thể phớt lờ. Chẳng qua, không chỉ câu được “Chuột” mà Lệ Hương còn đào ra được một biến số mang tên “Hải An”.
Điều khiến Hải An đau đầu nhất chính là nguyên nhân làm bại lộ sự hiện diện của bản thân. Lệ Hương không phải là một người đã khai mở hệ thống năng lượng, cho nên chắc chắn cô ta không thể nào giống như người đàn ông áo xám - định vị Hải An bằng mẫu chìa khóa kim loại.
Rốt cuộc cô ta đã làm như thế nào mà phát hiện ra Hải An trước cả khi cậu quyết định tự xuất hiện?
Sau khi rời khỏi nhà tắm, Lệ Hương không hẳn là đã đi tới ngay cạnh mặt gương. Cô ta đã tới bên giường để kiểm tra và đem điện thoại đi cắm sạc.
Là điện thoại!
Song, thời gian Lệ Hương đứng đó không lâu, gần như là chỉ đủ cho một cái liếc mắt. Lúc đó cô ta đã kiểm tra cái gì?
Hải An lại không hề gỡ xuống lớp tàng hình của Vảy Bạc, cho nên nói có camera ẩn thu thập diện mạo là không đúng. Bảo cô ta kiểm tra vân tay in trên màn hình thì lại càng không khả thi.
Nhớ lại thì, điện thoại lúc đó đang ở trong tình trạng như thế nào?
Nó… đang hết pin!
Lệ Hương đã dựa vào mức tụt phần trăm bất thường của pin để xác nhận sự hiện diện của Hải An. Việc điện thoại không được cắm sạc và để ở một nơi dễ thấy cũng là cái bẫy được cố ý dựng ra. Lệ Hương đang gợi ý cho “người đột nhập” rằng “hãy kiểm tra điện thoại nhân lúc cô ta đang đi tắm”…
Có vẻ như tư tưởng đúc kết cả đời của Lệ Hương cũng không hoàn toàn là sai… Vì trong thế giới của cô ta, tất cả mọi người đều là con rối, kẻ nắm được “sợi dây” là kẻ thắng cuối cùng…
Hải An cụp mắt, cậu đảo nhẹ nòng súng trong tay, một lần nữa đem tâm trí kéo về hiện trường lúc này, lại hỏi: “Quýt nhỏ đang ở đâu?”
“Quýt nhỏ…” - Lệ Hương cười trừ, cô nghiêng đầu liếc nhìn ô cửa sổ đã vỡ nát, ánh sáng phản chiếu từ Trái Đất trắng mờ như rọi thẳng vào vực thẳm của thâm tâm.
Cô nói: “Cho đến khi “màn kịch” thứ hai kết thúc thì Quýt nhỏ vẫn sẽ an toàn. Đừng nên tốn sức tìm kiếm làm gì, vì nếu anh vô tình khiến cho “màn kịch” bị ảnh hưởng… thì một cái mạng của Quýt nhỏ cũng không bù vào nổi đâu”
Nghe những lời đe doạ sáo rỗng đó, sắc mặt của Hải An một thoáng đã đen hơn cả đít nồi.
Song, chưa chờ cậu tiếp tục truy hỏi thì Lệ Hương đã có ý muốn kết thúc chủ đề: “Nếu đã đến rồi thì giúp tôi một tay đi chứ?” - Cô ta không đầu không đuôi cất lời kêu gọi.
Hải An mãi đến lúc này mới giật thót, cậu mở to mắt cảnh giác nhìn sang khu vực trống trải của ban công.
Tại nơi đó không biết từ bao giờ đã xuất hiện một cái bóng đu đưa trên lan can ngược sáng. Khoác trên người bộ đồng phục đen nhám, gương mặt nghiêm nghị không đến năm mươi, mọi chi tiết trên ngũ quan đều đang được phản chiếu dưới ánh sáng nhiều màu của màn hình điện thoại.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Hải An gặp mặt người này ở bên ngoài không gian ầm ỉ của quán bar…
Cố vấn - Nghĩa Quý chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Nói xong chưa…?”
Lệ Hương hừ nhẹ, ý cười nhiễm khoé môi: “Xong rồi, để nòng súng chĩa thẳng vào đầu thật sự không hề tốt cho tim mạch đâu…” - Cô nhận xét với sự châm chọc.
Thế nhưng, trái ngược với bầu không khí thoải mái giữa cả hai, hơi thở của Hải An đã trở nên ngưng trọng hẳn. Cảnh tượng Nghĩa Quý vô thanh vô tức xuất hiện khiến bản năng của cậu dâng lên dự cảm chẳng lành, toàn thân hắn sở hữu một loại khí tức nguy hiểm khó tả. Linh tính trong đầu còn réo to hơn cả khi cậu vật lộn với người đàn ông áo xám.
Ánh mắt cảnh giác quan sát luân phiên từ vị trí của Nghĩa Quý ngoài ban công đến chỗ đứng của Lệ Hương chỉ cách một sải tay. Không đăm chiêu quá lâu, tâm trí của Hải An ngay lập tức đưa ra quyết định.
Tình trạng cơ thể hiện tại của cậu sẽ không thể chống đỡ thêm được một trận chiến nào nữa. Vậy nên phương thức tự vệ khả thi nhất lúc này chỉ có thể là ba chữ “bắt con tin”.
Nhân lúc Lệ Hương chưa phát giác, tay cầm súng và cả tay không thuận, thậm chí là toàn cơ thể của thiếu niên đều bất ngờ áp sát. Những đốt ngón tay với khớp xương rõ ràng đang trắng trợn nhắm vào vùng cổ không được bảo hộ của Lệ Hương.
Từ lúc suy tư cân nhắc cho đến lúc quyết đoán hành động, Hải An chỉ tốn vài hơi thở. Thế nhưng hành vi của thiếu niên trong mắt Nghĩa Quý lại dễ đoán như trở bàn tay. Hắn nhếch mi, chiếc điện thoại trước mặt được hạ xuống. Cũng cùng một giây đó, căn hộ xấu số của Lệ Hương lại được thêm từng phen chấn động.
Ầm ầm ầm—!!
Thế giới run rẩy, những bức tường bị xuyên thủng, sàn nhà nứt toác.
Lệ Hương bị tình huống kinh thiên động địa hù cho co rúm cả hai vai, đôi mắt cô theo phản ứng tự nhiên mà nhắm nghiền. Vậy nhưng cơ thể vẫn cảm nhận được dòng khí dữ dội đang lưu động xung quanh.
Cho tới khi tiếng động “rầm rầm” rung chuyển dần chậm, để lộ ra trong đó những âm thanh rít lên khe khẽ vì cơn đau.
Lệ Hương bình tĩnh mở mắt, cảnh tượng trong tầm nhìn lúc này đã hoàn toàn đánh đổ hiểu biết bấy lâu nay của cô về thứ sức mạnh được gọi là siêu nhiên.
Từ trong bóng tối, hàng loạt cây thân gai sần sùi và khô cứng đã đâm thủng bề mặt bê tông rồi bắt đầu mọc lên. Từng chiếc lá khô héo như đang sống dậy, động đậy và phát ra tiếng xào xạc rợn người. Chúng leo lên tường, trườn qua sàn và phủ kín trần nhà, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến những thứ bò ra từ trong một khu rừng c·hết chóc.
Chỉ với cái nháy mắt, chúng lấp đầy không gian của căn hộ, như thể mọi thứ vừa bị nuốt chửng bởi một cánh rừng cây đen. Không gian sau lưng biến đổi vô cùng kỳ dị, kiến trúc bị biến dạng bởi sự xâm lấn ngang ngược và cương ngạnh cực kỳ.
Trong sự kinh hách chưa vơi, Lệ Hương ngẩng đầu nhìn theo hướng mà những cây thân gai đang không ngừng vươn đến. Lúc này, chẳng hề mang theo một chút yếu tố biểu diễn, vẻ mặt của cô ta hoàn toàn dại ra…
Trong dư quang, Hải An đang bị những thân cây gai góc bao vây. Chúng siết chặt lấy cơ thể của cậu ở giữa, những chiếc gai sắc nhọn đâm xuyên qua da thịt, chúng như móc câu mà cắm sâu vào thân thể. Để mặc cho dòng máu nhiễm ướt lớp vải của áo quần rồi rỉ tí tách thành từng vũng nhỏ.
— Trẻ… quá trẻ.
Lệ Hương thật sự không thể ngờ tới.
Thông qua hành vi điềm đạm và giọng nói trầm ổn, Lệ Hương đã luôn tự nhủ rằng, cái người tàng hình nọ ít nhất thì cũng phải bằng tuổi với cô. Nhưng sự thật xem ra lại hoàn toàn trái ngược, thiếu niên trước mặt so với lứa học viên trong trường mà cô dạy thì còn có nét trẻ hơn.
Mặc dù cả cơ thể bị kìm kẹp và ghim chặt, nhưng trọng lượng của bản thân Hải An lại không hề biến mất. Nó khiến cho mỗi lần cố gắng cử động, cậu lại cảm nhận được cơn đau châm chích từ những chiếc gai, cứ như có hàng trăm mũi kim đang cáu vào da thịt.
Song, không chỉ đơn giản như thế, những chiếc gai còn mang theo một loại độc tố khiến cơ thể Hải An nhanh chóng suy yếu. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán rồi trượt dài xuống gò má nhợt nhạt. Hành vi hít thở trở nên khó khăn, như thể lá phổi đang bị thiêu đốt từ bên trong lòng ngực.
Da thịt xung quanh chỗ gai cắm bắt đầu xỉn màu, cảm giác nóng rát lan tỏa từ những miệng v·ết t·hương. Nó còn khiến tầm nhìn của cậu mờ đi, quang cảnh xung quanh dần trở nên nhạt nhoà…
Khi đối đầu với người đàn ông áo xám, bởi vì tố chất thân thể không giống nhau, thứ sức mạnh siêu thực mà hắn ta thể hiện cũng không mang đến cho Hải An điều gì rõ nét. Thế nhưng lúc này, dưới đáy mắt thiếu niên ngoài sự đau đớn còn là cảm giác bất lực…
Thì ra, việc không được các nguyên tố ủng hộ là một thua thiệt vô cùng lớn…
Những nhánh cây thân gai vẫn không ngừng mọc dày, cho đến khi chúng bao phủ toàn bộ Hải An ở bên trong.
Lệ Hương thu hồi ánh mắt, cô muốn vươn tay chạm vào một trong số chúng. Nhưng may sao, hành vi tự hại đó đã sớm được Nghĩa Quý ngăn cản: “Gai độc…” - Hắn khẽ khàng cảnh cáo.
Lại nhìn lên ụ gai ở giữa căn phòng, vẻ mặt của Lệ Hương không vui cũng không buồn: “Anh sẽ không g·iết c·hết cậu ta đâu nhỉ…?”
Nghĩa Quý hờ hững khoanh tay, hắn nghiêng đầu chỉ nhướng mày một cái, chẳng hề ừ hử nửa chữ.
Lệ Hương không để bụng, cô thì thào: “Cậu ta đã cứu tôi những hai lần đó, tệ nhất thì cũng không nên g·iết cậu ta trong ngày hôm nay…”
…
Hết chương 133.
——————————