Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 130: Tử vi hôm nay. (6)




Chương 130: Tử vi hôm nay. (6)

Người đàn ông áo xám nhảy xuống từ trên gác lửng, hắn chậm rãi tiến tới. Tiếng cười khì khì khinh bỉ vang vọng theo từng bước chân.

Biển mana xám tro ngày càng dày đặc, nó chèn ép hơi thở khò khè của Hải An đến đứt đoạn. Sự suy yếu lộ rõ trong ánh mắt, cơ hồ như chỉ cần búng một ngón tay là cậu sẽ lập tức về chầu trời. Trạng thái tàng hình cũng vì ý chí nứt vỡ mà dần mất ổn định.

Nhìn ra được những đường nét non nớt trên gương mặt nhiễu loạn, người đàn ông cười khẩy: “Ha… con cái nhà ai đây?”

Trái ngược với lời nói trêu chọc, hạ thể của người đàn ông ghìm chặt trên đất, nắm đấm như sắt thép lấy đà xông lên, không hề do dự, không hề khoan nhượng. Cứ như cả khi trước mặt hắn là con nít ba tuổi thì hắn cũng sẽ chẳng mủi lòng mà nương tay.

Cú t·ấn c·ông đáp thẳng xuống đầu của Hải An, song thay vì có máu tóe ra thì nắm đấm đó lại khựng lại cứng ngắt giữa không khí, chỉ cách mục tiêu có vài chục phân. Tràng âm thanh v·a c·hạm vang lên rất lớn, rồi chưa đến một giây sau, một lực lượng k·hông r·õ n·guồn g·ốc bỗng đội ngược lại từ điểm tiếp xúc.

Chỉ là một chút phản lực, nhưng nó đã thật sự tác động lên toàn bộ cơ thể. Các đầu ngón tay dường như vỡ vụn, cả cánh tay và vai,… toàn bộ thân trên của hắn đều bị chấn động.

Đôi mắt trũng sau run lên vì khó hiểu.

Đúng lúc ấy, Hải An đang thoi thóp mở trợn hai mắt, một đòn đánh khủng kh·iếp truyền tới từ dưới ức. Nó đâm thẳng vào chấn thuỷ, khiến cơ thể trung niên bay xa như mũi tên.

Thiếu niên thất tha thất thiểu đứng dậy, bộ đáng suy yếu như sắp c·hết tới nơi đã hoàn toàn bốc hơi. Cậu quẹt miệng nhổ xuống một ngụm máu bầm đỏ sẫm.

Ăn miếng trả miếng,… là thứ mà Hải An đã làm đến quen tay.

Được Vảy Bạc bảo hộ, c·hấn t·hương của Hải An cũng không có đến mức nghiêm trọng như điều mà người đàn ông đã dự đoán. Tuy nhiên, choáng váng cùng tiếng xương rạn vẫn là thật và cơn đau bất ngờ đã làm tinh thần cậu phải giật thót. Thế nhưng chỉ nhiêu đó thôi thì vẫn chưa đủ để mang cái mạng của cậu đi.



Người đàn ông chếnh choáng bước ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át trong khu bếp mở: “Chà… cũng không tệ lắm nhỉ?” - Hắn ta vừa lau đi v·ết m·áu nơi khóe môi, vừa lầm bà lầm bầm.

Song, ngay khi tầm nhìn một lần nữa quay lại, thì thiếu niên đã hoá vô hình để ẩn nấp. Hắn nhếch môi: “Không rút ra được bài học nào à?”

Người đàn ông áo xám đậm chân lấy đà nhào đến, tựa như một con diều hâu đang lao về phía con mồi của mình. Nắm đấm ở hai tay được mana cường hoá như to ra gấp đôi, khủng bố gấp bội. Nó như mũi khoan khổng lồ xé toạc mọi thứ, thổi bay triệt để chỗ ẩn núp của Hải An.

Hắn liên tục nhắm chuẩn xác vào cơ thể đang tàng hình của cậu. Mọi đòn đánh rơi xuống đều hoàn hảo nhắm vào bộ vị trí mạng.

Vậy nhưng nhiệt độ t·ấn c·ông duy trì không được bao lâu thì tình huống đang diễn ra phải khiến hắn bất giác cau mày. Hắn có cảm giác như thứ mà hắn đang t·ấn c·ông tới tấp không phải là da thịt của con người.

Mặt khác, mỗi khi những khớp xương ngón tay chạm vào thứ vật chất đó, thì một lực phản chấn được phóng ra khiến từng múi cơ thớ thịt đều trở nên tê rần.

— Phản sát thương…?

Người đàn ông thầm nghĩ.

Vảy Bạc đặc tính thứ hai - đặc tính “áp đảo” của ánh sáng giữa trưa. Nó mang đến khả năng phản lại một phần sát thương vật lý trực tiếp mà nó đã ngăn chặn cho đối tượng nó bao phủ.

Nhược điểm duy nhất của nó là sẽ không thể điều chỉnh “độ sáng” tùy ý được như đặc tính “không bắt mắt” của đầu ngày.

Lượng bụi ánh sáng này Hải An trích xuất không nhiều, chỉ bằng hai phần năm của tổng thể. Vậy nên cậu luôn muốn tiết kiệm nó hết mức có thể, chỉ sử dụng trong những tình huống mà bản thân bị dồn vào đường cùng, không thể né tránh hay vùng vẫy.



Hải An khai thác được thời khắc phân tâm của người đàn ông, cậu thực hiện một đòn phản công hoàn mỹ, khiến hàm dưới của hắn phải thừa nhận một c·hấn t·hương không thể phớt lờ. Đồng thời cũng thành công kéo giãn khoảng cách của đôi bên.

Nhận ra bản thân không nên tiếp tục t·ấn c·ông trực diện, người đàn ông áo xám lại giơ cao nòng súng lạnh lẽo. Liên tục khai hoả theo mỗi bước chân di chuyển của Hải An.

Những viên đạn xé gió lao ra từ nòng súng, xuyên qua không khí với vận tốc kinh hoàng. Tiếng súng không ngừng nổ vang như sấm rền, làm rung chuyển cả không khí như thể trời đất đang giận dữ.

Đột ngột, vị trí của “kẻ thù tàng hình” thay đổi. Nó đang lao đến điểm mù sau lưng hắn với một tốc độ khó tin.

Người đàn ông áo xám nở nụ cười khinh miệt, hắn không vội vã vạch trần trò đánh lén vô nghĩa đó. Mà chỉ như thợ săn chờ đợi thời cơ để sử dụng hết vốn liếng tung ra đòn kết liễu đầy bất ngờ.

Song, kỳ lạ thay, mọi thứ lúc này dường như ngưng đọng lại. Đòn t·ấn c·ông mà hắn vô cùng chắc chắn lại vồ hụt vào không trung. Không có một kẻ thù tàng hình nào đang xông tới đánh lén cả. Nếu có, thì chỉ có một chiếc chìa khoá nhà bằng kim loại bị chọi văng đến dưới chân.

— Không có ở trước mặt… sau lưng!?

— Không! Là trên đầu!!

Mặc dù đã nhìn thấu được phương hướng t·ấn c·ông của Hải An, nhưng suy cho cùng thì người đàn ông áo xám vẫn là chậm hơn một nhịp.

Hải An tận dụng vị trí trên không của mình, cậu phát lực thực hiện một cú đá chẻ bằng gót chân với sát thương cực lớn. Liền mạch sau đó, cậu tiếp đất xoay người, đá tạt vào vùng thái dương. Khiến đầu của đối phương không ngóc lên nổi.

Trong phút chốc, thân thể người đàn ông mất cân bằng và phải không ngừng nhảy lùi về phía sau. Hắn chao đảo đứng trước gian bếp mở, đôi mắt nhiễm máu và nụ cười ác liệt: “Phát hiện cũng nhanh đấy nhỉ…?”



Suy đoán ban đầu của Hải An không sai, chỉ là nó chưa được đầy đủ…

Nòng súng kim loại bị kẹt, chìa khóa kim loại làm lộ vị trí. Tất cả đều nhất quán chỉ đầu mũi tên về…

Tố chất Kim - điều khiển và cảm nhận kim loại xung quanh.

Chút c·hấn t·hương trên người xem ra là vẫn còn quá ít ỏi. Người đàn ông áo xám hà hà cười, để lộ ra hàm răng ứ đọng đầy máu đỏ, hắn ta mở miệng nhạo báng: “Phát hiện ra rồi, vậy thì không giấu nữa nhé…”

Ngay tại thời điểm câu nói chấm dứt, biển mana xám ngoét tích tắc bạo nộ. Chúng như cuồng phong nổi lên ở những nơi lộng gió, như những chiếc tua khổng lồ của thuỷ quái xa xưa.

Thế giới dường như trở nên run rẩy trước lời kêu gọi của chúng.

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên từng hồi. Từ mọi ngóc ngách, những con dao, lưỡi kéo và vật nhọn bắt đầu run lên. Các con dao từ trên giá đỡ rơi xuống, những lưỡi kéo từ trong ngăn tủ bật mở và bay ra, mọi thứ kim loại trong căn bếp đều như mũi khoan sắt bén mà cùng bị hút về phía của người đàn ông.

Chúng xoay tròn trong không khí, tạo nên một cơn lốc kim loại nguy hiểm, sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì đang cản đường.

Hải An nhìn cảnh tượng siêu thực trước mắt mà chỉ có thể câm lặng: “……”

Tuế huýt sáo: [Wao…]



Hết chương 130.

——————————