Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 129: Tử vi hôm nay. (5)




Chương 129: Tử vi hôm nay. (5)

Đôi đồng tử u ám quan sát mọi thứ một cách thản nhiên.

Hải An nhìn ba con robot khác đang lao tới mà không hề dâng lên chút dao động. Cơ thể như nước chảy mây trôi nhẹ nhàng lách người, con robot bị quá trớn chưa kịp phản ứng thì đã ăn một đấm trực diện vào thẳng mặt, hệ thống thị giác cấp tốc trở nên vô hiệu hoá ngay trong tức thì.

Người đàn ông áo xám híp mắt nhìn những con robot đang vật lộn với một “thứ” có màu sắc nhòe nhoẹt. Sau vài giây đăm chiêu thì hắn ta mới bừng tỉnh và lôi ra chiếc mắt kính nhìn xuyên đêm đang treo bên hông.

Song, hắn ta còn chưa kịp giơ kính lên cao thì “oành” - một viên đạn cắt xuyên không gian đã xé toạc chiếc mắt kính.

Hải An không hề dừng lại, cậu tiếp tục cường hoá cơ bắp bằng mana rồi nhắm vào mặt của con robot để t·ấn c·ông. Khi khối thân thể kim loại của nó đổ ngã xuống đất, đã để lộ ra vóc dáng của một con khác đang thừa cơ tới gần.

Linh hoạt thu mình để lấy đà bật người, Hải An dùng đế giày giẫm mạnh vào phần thân của con robot kia. Tay chân như lông vũ uyển chuyển nhào lộn trên không, đồng thời cậu cũng tận dụng vài giây để điều chỉnh nòng súng, vô cảm bóp cò ngay thời điểm hai chân tiếp đất thành công.

Click—!

Âm thanh kỳ lạ vang lên thay cho tiếng đinh tai của đạn khai hoả, hình ảnh con robot còn nguyên vẹn khiến cho Hải An bất giác nhíu mày.

— Hết đạn…?

Không thể nào, thứ quan trọng như số lượng đạn, cậu tuyệt đối sẽ không nhớ sai. Mà nếu đã không phải hết đạn… thì là vì kẹt đạn sao?

Sự cố bất ngờ ập đến khiến cho những con robot khai thác được sơ hở t·ấn c·ông. Hải An quay sang quét chân trụ của một con đang giữ lưỡi kiếm. Đạp vào lồng ngực để chế ngự đối phương, nòng súng một lần nữa chĩa xuống từ trên cao…

Click—! Click—!!



Còn chưa sắp xếp xong suy nghĩ, thiếu niên lại bị bức lùi ra xa bằng những lưỡi dao khác.

Hải An bình tĩnh ứng phó, cậu tung ra cú đấm mạnh mẽ, ngăn chặn một con robot đang có ý định đánh lén từ phía sau. Đồng thời cũng thuận thế, ngay lập tức giã bán súng cứng cáp vào phần đầu, ác liệt đập nát các mạch cảm biến quang học, hồng ngoại, khiến cho thuật toán xử lý hình ảnh triệt để sụp đổ.

Con robot cuối cùng ngã xuống, trực giác lại đột ngột bùng nổ. Đôi chân dài nháy mắt đã nhảy lùi lại phía sau, vừa khớp với những đường đạn đang chuẩn xác bắn tới.

Người đàn ông áo xám siết chặt thân súng, đôi mắt trấn tĩnh rà soát khắp không gian. Hắn ta có lẽ đã tận dụng vài giây nhiễu màu của Vảy Bạc để nhắm bắn, thành công làm gián đoạn chuỗi hành động liền mạch của Hải An.

Chiến trường hiện tại lại không hề có nhiều vật cản cho Hải An ẩn núp. Cậu chỉ đành giảm lại nhiệt độ t·ấn c·ông, để trạng thái tàng hình một lần nữa quay về sự ổn định. Người đàn ông áo xám ở phía xa đã là mục tiêu cuối cùng cậu cần giải quyết.

Song, trái ngược với Hải An đang chờ thời cơ, thì người đàn ông lại tự tin khai hoả thêm ba phát súng. Thiếu niên trợn mắt vô cùng kinh ngạc, bởi vì cả ba phát súng đều nhắm vào vị trí của cậu chẳng hề lệch một ly.

Trạng thái của Vảy Bạc vừa rồi không có sơ hở, ba phát súng đó liệu có phải là ăn may?

Để trả lời cho sự thắc mắc trên, người đàn ông lại tiếp tục khai súng. Mỗi một viên đạn bắn ra đều ép cho tinh thần của Hải An phải căng đến cực hạn. Trực giác không hề có một giây lơ là. Theo thời gian, những lần bóp cò lúc sau lại càng chuẩn xác và liên tục hơn. Nó khiến đại não của Hải An xoắn lên đến mức muốn nổ tung.

Đầu tiên là khẩu súng trong tay gặp vấn đề, sau đó là đến năng lực định vị bất thường của đối thủ… Hải An cúi đầu nhìn xuống khấu súng đen lạnh lẽo.

— Liệu có phải…?

Ánh mắt của thiếu niên tích tắc trở nên khắc nghiệt.

Cậu thu mình vào góc khuất phía sau đầu giường, toàn thân lúc này đã thấm ướt mồ hôi. Tiếng súng vang vọng bên tai khiến cho cơ bắp căng lên cứng ngắc.



Mọi suy luận của Hải An từ trước đến này đều luôn đặt sự da nghi lên làm tiền đề. Một khẩu súng lấy từ trong tay của kẻ địch, dù cho nó đã hỗ trợ cậu “đẹp bỏ” nhiều thứ nhưng nào có đủ để khiến cậu tin tưởng dài lâu?

Hải An vứt lại khẩu súng ở đầu giường để làm mồi nhử, ngay khi phát súng tiếp theo khai hoả vào vị trí đó thì cậu sẽ dồn hết sức lực để đánh cú cuối cùng.

Người đàn ông áo xám khẽ híp mắt, hắn cảm nhận được vị trí hiện tại của khẩu súng, khoé môi nhếch lên nụ cười đắc ý. Dưới đáy mắt là một sự thâm sâu khó lường.

Hệt như Hải An dự đoán, người đàn ông khai hoả vào vị trí của khẩu súng.

Hai chân của thiếu niên cũng đồng loạt lao lên với một tốc độ sởn gai ốc. Cậu phát động mana, những luồng hào quang đỏ tựa máu phun trào như thác. Toàn bộ sức mạnh dồn hết lên cánh tay đang siết chặt.

Oành—!!

Góc khuất đầu giường b·ị b·ắn phá; Hải An áp sát từ điểm mù phía sau.

Tiếng xé gió rít lên, báo hiệu cho một đòn đánh đầy uy lực cùng với một tốc độ không thể xem thường, không còn đường lui, không còn lối thoát!

Nhưng…

Thụp!!

Một tình huống vô lý đến mức khó tin vừa diễn ra.

Cổ tay đang phát lực của Hải An đã bị đối phương hoàn toàn nắm thóp, dù cho nó vốn đang ở trong vị trí khuất tầm nhìn.



Người đàn ông áo xám nghiêng đầu, một nụ cười xấu xa và sự tự mãn nở trên môi.

Tóc tai của Hải An dựng đứng hết cả lên, trực giác nguy hiểm inh ỏi báo động.

Nắm đấm màu đỏ máu đang bị lòng bàn tay màu xám tro gắt gao chế ngự. Cơn sóng mana xám ngoét dâng lên như đang nuốt chửng thế giới, lấp đầy mọi ngóc ngách trong căn phòng tối đen.

Người đàn ông mạnh mẽ giằng co với Hải An, hắn ta không cho phép cậu rút tay lùi về. Rồi hắn như thiêu đốt toàn bộ máu thịt để bộc phát, đôi đồng tử ánh lên hào quang dã man ác liệt.

Ném!

Rầmmmmm—!!!

Cơ thể của Hải An bị ném từ trong phòng ngủ gác lửng xuống thằng không gian phòng khách ở dưới tầng, mà cậu thì không hề có một chút cơ hội để phản kháng.

Cú va đập mạnh đến mức khiến cả tòa cao ốc được một phen rung chuyển, không khác gì sự xuất hiện của đ·ộng đ·ất t·hiên t·ai. Các bức tường xung quanh đều răng rắc rên rỉ, nội thất rung lắc dữ dội và những mảnh vôi vụn t·ừ t·rần nhà rơi xuống như màn mưa.

Sống lưng của thiếu niên đập xuống nền sàn cứng với một lực kinh hoàng, cơ hồ như trở thành hòn đá mà mấy đứa trẻ hay ném, xác thịt bị dội xuống sàn rồi bật ngược lên. Những ô gạch sứ trực tiếp bị v·a c·hạm đến nát bươm. Nền nhà lún xuống, nếu không bởi vì có cốt thép gia trì thì nó hẳn đã tạo ra một cái lỗ lớn, nối liền hai tầng trên dưới với nhau.

Đầu óc của Hải An như bị đá đến tận trời, thế giới trong mắt đảo điên. Thân thể như đồ vật vừa bị lực ly tâm xé nát, không khí bị ép ra khỏi phổi trong những tiếng hít thở nghẹn ngào.

Máu và vụng nội tạng trào ngược ra từ thực quản, xương sườn, xương sống đã rạn vỡ ở nhiều nơi, chúng vô thức phát ra những âm thanh ớn lạnh rùng mình. Cơn chấn động làm đôi mắt hoa lên, hai lỗ tai ù ù. Tứ chi trong ngắn ngủi đã mất đi cảm giác, sự bủn rủn khiến nó hơi không nghe theo tính toán của não bộ.



Hết chương 129.

——————————