Chương 128: Tử vi hôm nay. (4)
Tứ phương truyền đến tiếng bước chân ngày càng dồn dập, không có thời gian để lục soát tỉ mỉ, Hải An chỉ có thể tạm thời lấy đi lưỡi dao rọc cùng khẩu súng ngắn thứ hai.
Cơ thể thiếu niên linh hoạt lướt nhanh trên mặt đất, đôi mắt đen như hai giọt mực luôn nghiêm túc nhìn thẳng, đảm bảo không bỏ sót bất cứ yếu tố nguy hiểm nào đang rình rập xung quanh.
Cậu liên tục rẽ trái rẽ phải để làm r·ối l·oạn tầm mắt của kẻ thù, rồi cả thân thể nhanh chóng nhào lộn đến một góc khuất trong bóng tối phía sau chân cột L7.
Đám người áo đen vừa chạy tới đã hoàn toàn mất dấu. Bọn họ chỉ có thể cảnh giác dò tìm, sử dụng chính bản thân để làm vật dò đường.
Khai thác tốt vị trí nằm trong điểm mù của kẻ thù, Hải An nhanh nhẹn bật người lao ra và gạt ngã con robot đứng đầu tiên. Cậu sử dụng những chiếc xe hơi gần đó như bàn đạp, nhảy lên cao né tránh t·ấn c·ông của những con robot khác rồi bóp cò vài lần trên không để đáp trả.
Không muốn khiến cho bản thân rơi và tình thế khó khăn, Hải An thuận theo lực quán tính sau khi tiếp đất mà nhào lộn ra sau thêm vài vòng. Hoàn mỹ giãn cách đến một khoảng an toàn cho bản thân bình ổn lại quỹ đạo.
Lưỡi dao rọc vốn đang được giắt bên đùi, nó tức khắc bị cậu xem như lao mà dùng hết sức của máu thịt để phóng tới. Lưỡi dao sáng loáng nhiễm lên một tầng mana đỏ sẫm, cơ hồ như đồ vật vừa được vớt ra từ trong bể máu tươi.
Cùng lúc đó, thân thể của Hải An cũng hạ thấp trọng tâm rồi áp sát cực nhanh theo đường dao lượn.
Con robot xấu số có thể né được lưỡi dao, nhưng chắc chắn nó sẽ không thể né nốt pha lên gối bén nhọn đã đồng loạt xông lên. Phần đầu của nó bị thiếu niên giật đứt ra khỏi cổ, những đầu dây điện còn toé lửa “lách tách” kêu lên.
Robot bị mất đi cảm biến không khác gì con rắn đã mất đầu. Nó chao đảo mò mẫm trong phạm vi gần, cho đến khi nguồn năng lượng ở thân dưới bị phá huỷ thì trò vùng vẫy vô nghĩa của nó mới kết thúc.
Đối với các cuộc chiến chênh lệch số lượng như thế này, thì việc không để cho kẻ thù nắm thóp di chuyển là điều cơ bản nhất. Hải An tiếp tục sử dụng thân thể đã vô dụng của con robot làm bệ nhảy, cậu lộn vòng như cánh én rồi không ngừng bóp cò xả đạn từ trên không.
Đến khi đám người áo đen vượt qua được tình huống chật vật thì bóng dáng của Hải An đã hoà tan vào hắc ám và thành công ẩn nấp sau các chân cột cùng xe hơi.
Cây súng hết đạn bị vứt xuống ngay tại chỗ, cậu muốn gieo rắc một chút chủ quan vào tâm lý của kẻ thù. Vì dù sao ngoài bản thân và những tên áo đen đ·ã c·hết thì chẳng có ai khác biết được cậu đang nắm mấy khẩu súng trong tay.
Cây súng thứ hai đã sẵn sàng, Hải An tiếp tục trò chơi trốn tìm, bắn và chạy…
…
Ầm!
Ầm!!
Ầm—!!!
Cánh cửa thép móp méo bị đạp đến hỏng bản lề, mùi máu thoang thoảng ngay lập tức ùa vào không gian nhỏ hẹp của những dãy cầu thang. Hải An hít lấy một ngụm lớn không khí, mãi mới khiến cho tinh thần bị trì trệ bởi vì hệ thống thông gió ngừng hoạt động trở nên tỉnh táo hơn.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên những bậc cầu thang đang ẩn mình trong bóng tối, có chút ảo não khi nhớ đến vị trí căn hộ của Lệ Hương ở tận tầng mười lăm.
Trước khi cả hai bắt đầu tách ra, Hải An đã cố tình để lại một ít bụi ánh sáng trên phần đuôi tóc dài. Mặc dù không thể định vị khoảng cách chính xác, nhưng Vảy Bạc vẫn có thể giúp cậu xác định được phương hướng đại khái của Lệ Hương hiện tại.
Cô ta có lẽ đã tìm thấy được một chỗ trốn khá an toàn, nhưng điều đó có nghĩa là bản thân Hải An cũng sẽ bị chặn lại. Đám áo đen mà cậu vừa xử lý không phải là tất cả, đoán rằng ở những góc khuất khác cũng đang có người ẩn nấp chờ thời cơ.
Hải An rủ mí mắt suy tư, nếu cậu nhớ không lầm, thì…
— Bên ngoài căn phòng ngủ… là ban công.
…
“C·hết tiệt! Tại sao nó lại cứng như thế!?” - Một người đàn ông trung niên không kìm chế được sự bực tức trên gương mặt, hắn ta đá mạnh vào cánh cửa, âm thanh bôm bốp dội vang khắp cả căn hộ tối om.
Cánh cửa nhà tắm nằm ngay trong phòng ngủ, mặc dù trông nó có vẻ mong manh, nhưng khi đụng vô thì mới thấy được sự kiên cố đến bất ngờ.
Đám robot áo đen lúc này đang loay hoay xung quanh một người đàn ông áo xám. Ánh sáng yếu ớt từ đô thị xuyên qua rèm cửa để lại những cái bóng đen dài quái dị trên sàn và tường cao.
Bọn họ dùng vai tông mạnh vào mặt trước cánh cửa, từng cú đập thô bạo không ngừng vang lên. Thế nhưng cánh cửa nhỏ bé vẫn đứng vững, chỉ có tiếng rên rỉ nhẹ của bản lề là truyền ra khắp mọi ngóc ngách.
Mặt mày người đàn ông áo xám trở nên nhăn nhó, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Đôi mắt bị lấp đầy bởi vẻ mất kiên nhẫn cùng vài tia tức giận đến khó tin. Hắn nhào nặn mana thành một cái xà beng sắt, cố gắng cạy cửa nhưng vẫn không có ích gì.
[Cánh cửa đó… chắc không phải là làm từ hợp chất kháng kim loại chứ?] - Giọng nói của người phụ nữ trong tai nghe vô cùng hồ nghi. Dù cho một người bốn robot đã luân phiên nhau đập phá, nhưng bề mặt cánh cửa vậy mà vẫn không hề xuất hiện một vết rạn.
“Khả năng cao là thế…” - Người đàn ông đáp.
Giọng nữ: [Sau cánh cửa không có đồ vật nào có thể kiểm soát sao?]
“Không có” - Hắn ta cau mày, sự bực bội hiện rõ trong giọng nói: “Chẳng rõ lũ khốn đó lấy thông tin từ đâu, nhưng cái hoàn cảnh này rõ ràng được dựng nên để nhắm vào năng lực của tôi!”
Đột ngột, lấn át cả tiếng va đập là tràng âm thanh sụp đổ “loảng xoảng” bén nhọn của những bề mặt thuỷ tinh.
Người đàn ông áo xám tức tốc quay đầu sang cảnh giác, vậy nhưng ngoài tấm rèm cửa đang lất phất và những mảnh kính vỡ nằm ngổn ngang trên sàn thì chẳng còn gì xuất hiện.
Chờ tới khi đám robot rít lên tiếng cảnh báo thì Hải An đã như viên thiên thạch giáng xuống từ trên trời. Pha giã gối không hề khoan nhượng đâm thẳng vào phần đầu, còn làm hỏng nát các mạch cảm biến bên trong.
Khoảnh khắc Hải An tiếp đất thì thân thể kim loại của con robot xấu số đã bay xa ra khỏi tầm nhìn.
Sau v·ụ n·ổ ánh sáng ở tầng hầm, Vảy Bạc đã mất đi một lượng lớn hoạt tính. Nếu còn sử dụng nó theo cách thiệt hại như thế, thì con đường thoát hiểm cuối cùng sẽ lại càng gian nan. Bây giờ, thứ Hải An cần ưu tiên là phá huỷ toàn bộ những thiết bị hồng ngoại, cậu cần phải tạo ra một môi trường mà lợi thế thuộc về bản thân.
Đám áo đen ẩn núp ngoài hàng lang đã bị cậu xử lý toàn bộ, một người bốn robot trước mặt này sẽ là nhóm cuối cùng trong đêm nay.
…
Hết chương 128.
——————————