Chương 126: Tử vi hôm nay. (2)
Nghe được lời của Hải An nói, kết hợp với hoàn cảnh không chút ánh sáng của tầng hầm, Tuế nhanh chóng đưa ra được kết luận: [Kính nhìn xuyên đêm…]
Hải An nhàn nhạt “ừ” lên một tiếng ngắn ngủi như đang giúp nó xác nhận.
Kính nhìn xuyên đêm là một loại thiết bị nhìn đêm quang học, nó hoạt động dựa trên nguyên lý của viễn thám hồng ngoại nhiệt - dựa trên sự khác biệt về nhiệt độ giữa các đối tượng và môi trường xung quanh.
*(Viễn thám hồng ngoại nhiệt: một khoa học công nghệ giúp thu thập thông tin, nguồn năng lượng cần sử dụng là bức xạ nhiệt do chính vật thể đó tạo ra)
Mà cơ thể của con người dù có đang tàng hình thì vẫn sẽ toả nhiệt. Lượng nhiệt độ đó sẽ được mắt kính chuyển đổi thành hình ảnh. Giúp người sử dụng có thể nhận biết và theo dõi các đối tượng trong điều kiện ánh sáng kém, đặc thù hơn là trong trạng thái tàng hình.
Đám người áo đen cơ hồ như tâm linh tương thông, tất cả các vóc dáng cao hơn hai mét đồng loạt lao đến mà không báo trước một lời. Mọi thể loại v·ũ k·hí lạnh được bọn chúng lôi ra và vung xuống như bổ củi.
Vậy nhưng, còn khó hiểu hơn cả một màn ảo thuật ở giữa ánh đèn sân khấu, hết thảy đều lơ lửng và khựng lại cứng ngắc giữa không trung. Tựa như mọi sự vật đều bị đóng băng trong một khoảnh khắc. Chỉ có những đường kẻ bán trong suốt đang lập loè xếp chồng lên nhau là còn di động.
Độ hiện diện của Hải An từ tàng hình trong cái nháy mắt đó đã tăng lên thành mờ nhạt, phần lớn Vảy Bạc đã rời khỏi làn da và tạo ra vài tầng phòng ngự trong phạm vi xung quanh.
Ở khoảng cách gần, Hải An cuối cùng cũng có thể nhìn rõ…
Tuế dùng ngữ khí khô cằn nhắc nhở: [Người máy thế hệ cũ…]
Hải An liếc nhìn đám robot đang bao vây trước mặt, rồi sau đó lại nhìn về phía hậu phương còn năm sáu bóng đen đang đứng. Từ vóc dáng, chiều cao, sự đồng bộ,… so sánh một vòng thì có lẽ bọn họ mới thật sự là con người.
Đám robot này được che chắn dưới một lớp áo choàng chiến đấu, phần đầu có hình thoi với các góc bo tròn làm giảm sức cản của gió. Ở chính giữa là cảm biến Lidar màu xanh lục, cùng camera hồng ngoại có thể thu phóng để phân tích chi tiết các mục tiêu.
Thân robot có dạng tam giác ngược với lớp vỏ kim loại chắc chắn được bóp chặt ở eo. Mỗi cánh tay đều dài khoảng hơn một mét, kết thúc bằng lưỡi kiếm như dao rọc sắc bén. Cấu trúc chân của robot mô phỏng theo chi sau của động vật ăn thịt, cẳng chân dài và mạnh mẽ, các khớp nối lại linh hoạt. Tối ưu hoá việc di chuyển, thích nghi với mọi địa hình.
Mặc dù đao kiếm của lũ robot trước mặt không tài nào có thể cắt vỡ Vảy Bạc, nhưng những viên đạn được bắn ra từ đám người còn lại ở phía xa thì đã thành công dẫn đến sự xuất hiện của vô số vết rạn như mạng nhện.
Quan sát tình hình bất ổn của những lớp khiên, còn có thể cảm nhận được vẻ mờ mịt trong tâm trí của thiếu niên, Tuế khẩn trương phun ra toàn bộ thông tin mà nó biết: [CPU và các bo mạch điều khiển được đặt ở phần trung tâm của thân. Pin và bộ phát năng lượng đặt ở phần dưới thân. Cảm biến và hệ thống thị giác thì ở phần đầu. Anten và hệ thống liên lạc thì ở trên đỉnh…] - Và tất cả những thứ đó đều là các điểm chí mạng của một con robot.
Hải An cũng nhận ra bản thân đang dần đánh mất đi sự bình tĩnh, cậu cụp mắt tặc lưỡi một tiếng để xốc lại tinh thần. Lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, quanh đôi mắt đen kịt được phủ xuống một lớp màn ánh sáng, nó nhẹ nhàng ngăn cách tầm nhìn như một lớp kính phòng hộ.
Bất chợt, khoé môi cậu nhếch lên một nụ cười châm biếm…
Thiếu niên nghiêng đầu búng tay, tiếng động nhỏ bé không đáng kể vang lên lại là công tắt kích hoạt hàng loạt v·ụ n·ổ ánh sáng đầy kinh hoàng. Tạo ra một màn trình diễn ấn tượng và nguy nga. Ánh sáng chói loá bắn ra từ mỗi một vị trí, nó chiếu sáng cả không gian và làm lung lay bóng tối.
Oành—!!
Hệt như âm thanh của một động cơ phản lực vừa cất cánh.
Làn sóng nhiệt độ nhanh chóng khuếch tán, ngoại trừ đôi mắt đã được Vảy Bạc bảo hộ thì ngay cả bản thân Hải An - người chưa bao giờ cảm nhận được sự oi ả của thời tiết cũng phải nhận lấy cảm giác nóng bức đột ngột.
Đến đám người áo đen s·ử d·ụng s·úng ở phía xa còn phải ngay lập tức ôm đầu choáng váng, chứ đừng nói đến bọn robot cầm dao nắm kiếm đang đứng trong phạm vi vô cùng gần.
Khi những hạt bụi của Vảy Bạc tự bạo, nó phát ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ cùng âm thanh vô cùng lớn.
Nó có thể khiến cho các cảm biến quang học bị quá tải. Bao gồm cả cảm biến hồng ngoại, bằng cách tạo ra một lượng lớn bức xạ trong khoảng thời gian ngắn. Không chỉ khiến chúng bị “mù” tạm thời, mà còn có thể gây nên sự nhiễu loạn tín hiệu. Hiện tượng toả nhiệt từ ánh sáng mạnh sẽ làm thay đổi nhiệt độ cục bộ, lũ robot này sẽ gặp khó khăn trong việc phân biệt các đối tượng và các nguồn nhiệt khác nhau.
So với lũ robot sử dụng v·ũ k·hí lạnh, thì đám người cầm súng ở xa lại có thời gian hồi phục nhanh hơn. Năm sáu nòng súng đen bóng rà soát khắp không gian. Bọn họ nghĩ kẻ thù tàng hình kia sẽ nhân cơ hội trì trệ này để chủ động t·ấn c·ông, cố gắng hạ thấp sự chênh lệch quân số.
Song, đến khi toàn bộ thị lực cùng thính lực quay về đầy đủ, thì bọn họ mới phát hiện Hải An đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Nhân số lại không hề suy giảm, nó khiến cho ai nấy đều nghĩ đến trường hợp đối phương đã cong đuôi bỏ chạy.
Một tên áo đen tiến đến kiểm tra cánh cửa thép, gã vươn tay đẩy cửa một lần, hai lần, ba lần,… Rồi đồng bọn xung quanh cũng đến xem xét, cánh cửa thép vậy mà đã hoàn toàn bị chặn cứng từ bên trong.
— Là người có năng lực tàng hình đã chặn?
— Hay là do “mắt xích” bỏ chạy trước đó đã chặn?
Câu hỏi vừa hiện lên cũng không bị treo lơ lửng quá lâu, bởi vì cùng thời điểm đó… một con robot đứng xa đoàn nhất đột ngột “ầm ầm” ngã sấp cả cơ thể kim loại xuống mặt đất xi măng.
Trong bóng tối đặc quánh, những tia lửa nhỏ bé “toẹt toẹt” lách tách nổ tại vị trí thân dưới của robot đã nói lên hết tất cả vấn đề. Nguồn năng lượng chính bị phá huỷ, mọi hệ thống ngay lập tức ngừng hoạt động. Robot bị vô hiệu hoá hoàn toàn chỉ bằng một đòn đâm xuyên đơn giản.
So với hiệu ứng hư hỏng của trung tâm điều khiển thì đây còn là một cách thức đơn giản hơn, nhưng lại mang đến sự phá huỷ triệt để.
— Một kẻ địch có kiến thức…
Tuế nhìn cánh cửa thép bị khoá cứng, nó bất lực cười khan: [Cô ta thật sự là thông minh tới mức quá đáng…]
Nói Lệ Hương thông minh là vì cô ta biết đường mà chặn trước cánh cửa, nhưng trách cô quá đáng là vì đã chặn luôn lối thoát tốt nhất của Hải An - người chủ động câu giờ cho cô bỏ chạy.
Việc cánh cửa bị chặn, Hải An đã sớm “nghe” ra. Vì dù sao cánh cửa khi đó cách cậu cũng chỉ hơn có chục phân. Vậy nên, vào lúc đám người áo đen hoa mắt váng đầu, thay vì tranh thủ dọn đẹp được kẻ nào hay kẻ đó thì cậu lại chọn cách ẩn mình, gieo rắc chủ quan và bắt lẻ từng tên một.
Đám người áo đen cũng không phải loại xoàng xĩnh dễ chọc, bọn họ thừa sức nhìn thấu ý đồ và chiến lược của Hải An. Tất cả đều ăn ý tạm thời dời lại kế hoạch phá cửa. Sáu người và mười chín robot nhanh chóng phân chia thành năm tổ nhỏ, mỗi tổ đều có đủ cả súng cả kiếm và dao…
…
Hết chương 126.
——————————