Chương 125: Tử vi hôm nay. (1)
Tiêu Đề: [Tử vi hàng ngày của mười hai con giáp]
*(Tham khảo báo Đắk Nông)
[Hôm nay là ngày 06 tháng 09 năm 110. Là ngày mà tuổi Tỵ (rắn) phải “cẩn thận kẻ tiểu nhân hãm hại”]
[Tình hình tài chính của tuổi Tỵ trong ngày này có khá nhiều tin vui. Được quý nhân trợ giúp và nâng đỡ, vì thế mà đường tài lộc vô cùng vượng phát. Có được những đối tác đáng tin cậy, có thể hợp tác lâu dài trong tương lai và đem lại nhiều lợi ích cả về tiền tài lẫn danh vọng]
[Tuy nhiên, cũng vì sự thành công đó mà bị kẻ tiểu nhân đố kỵ, cố tình chơi xấu. Chính vì vậy, con giáp này cần phải hết sức thận trọng, chớ nên quá tin tưởng vào người khác]
[Mặt khác, tuổi Tỵ nên thận trọng bởi vì có điềm báo t·ai n·ạn do v·a c·hạm bất ngờ xảy ra, vì thế con giáp này phải lưu ý nhìn trước ngó sau, quan sát kĩ lưỡng, chớ nên vội vàng hấp tấp mà ảnh hưởng đến sự an toàn của bản thân…]
[Màu sắc may mắn: Màu trắng sứ]
[Đồ vật may mắn: Các phụ kiện từ gốm]
[Con số may mắn: Số 2 và số 6]
[Loài hoa may mắn: Hoa mõm sói]
[…]
Dù cho đã là cuối ngày, thế nhưng Lệ Hương vẫn chăm chú đọc và ghi nhớ từng con chữ xuất hiện trên mặt báo tử vi hôm nay.
Ở hàng ghế sau của cabin taxi, Lệ Hương ngứa ngáy bắt đầu đứng ngồi không yên. Cô liên tục dòm ngó đường phố ban đêm qua ô cửa kính mờ, nóng lòng muốn tìm ra một sạp hàng thủ công hoặc tiệm hoa ven đường còn mở cửa.
Sau một lúc căng mắt không có kết quả, Lệ Hương vẫn chưa muốn từ bỏ, cô thông qua gương chiếu hậu mà nói chuyện với người tài xế: “Gần khu này có tiệm hoa nào không chú nhỉ?”
Người tài xế suy tư một lát rồi lắc đầu: “Quay về lại Đại lộ thì may ra sẽ có”
Lệ Hương thở dài ủ rũ, sau đó liền nhanh chóng gõ chữ trên màn hình: [Anh thuộc con giáp nào? Tôi xem tử vi cho anh]
Cô biết cái người với giọng nói lãnh đạm kia chắc chắn đã đọc được, nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời… Lệ Hương cười trừ, chỉ có thể coi sự im lặng đó như lời từ chối. Song, để g·iết thời gian, cô quyết định xem qua một lượt tất cả các bài tử vi trong ngày của mọi con giáp.
Trong đó, khó hiểu nhất là bài viết về tuổi Mão… “Tiểu tiết quyết định thành bại”. Cách bạn suy nghĩ về một việc sẽ quyết định cái nhìn của bạn về sự thật sau cùng.
…
Về tới tòa cao ốc ở giữa trung tâm Quận Một, từ sảnh đón khách đến các hành lang dài hẹp đều không có yếu tố bất thường. Lệ Hương bấm gọi thang máy, trong lúc lơ đãng lại vô thức nhớ về lời nói lạnh nhạt còn có chút u ám đã khẽ khàng truyền đến bên tai.
Sau khi Hải An đuổi theo tên buôn rượu, Lệ Hương buồn chán đã lấy điện thoại ra chơi. Thế nhưng không lâu sau, một chữ “đi” gãy gọn phát ra từ giữa hư vô, nó tựa như cây kim thẳng tắp đâm tới. Khiến tâm trí của Lệ Hương không nhịn được cái rùng mình.
Song, chưa chờ cô kịp phản ứng thì giọng nói đó lại tiếp tục: “Quay về căn hộ Quận Một”
“V-về nhà tôi…?” - Lệ Hương tròn mắt nhìn vào cái nơi mà cô cho là “có” người đang đứng. Thế nhưng chỉ nhận lại được cái đáp “phải” lạnh nhạt, thiếu niên cũng chẳng định giải thích gì thêm…
Cửa khoang thang máy mở ra, kèm theo đó là tiếng “tin” có chút rợn người giữa bầu không khí im ắng.
Trước khi bước vào, Lệ Hương có để ý rằng khoang thang máy này vốn đang từ tầng mười ba chạy xuống. Bây giờ, sau khi đã ổn định vị trí, bảng điện tử trên đầu vẫn còn nhấp nháy ký hiệu tam giác ngược đỏ au.
Đoán chừng, là ở tầng hầm; có người đã gọi thang máy xuống trước cả cô. Cho nên theo lẽ thường, thang máy sẽ ưu tiên chạy xuống tầng hầm trước rồi mới vòng lên đến tầng mà cô yêu cầu.
Lệ Hương đứng thẳng lưng ở một góc, cô quan sát cửa khoang thang máy đang chậm rãi mở ra. Vậy nhưng ở bên ngoài lại chẳng có bất kỳ ai cả. Chỉ có bãi đỗ xe trống trải với ánh đèn tờ mờ không đủ để chiếu sáng từng ngóc ngách.
Vòm cổ của Lệ Hương thoáng căng chặt, cô nhanh tay ấn nút đóng cửa. Song, thang máy cứ như tự có lấy sinh mệnh mà kháng cự lại mệnh lệnh của cô. Bảng điện tử trên đầu vẫn luôn nhấp nháy, nhưng cánh cửa hai bên lại chẳng thể khép lại.
Lệ Hương mím môi, cô cảm thấy trò đùa này không vui chút nào, chỉ đành kêu gọi trong vẻ nơm nớp: “A-anh đang đứng chặn cửa à…?”
Sự im lặng mỗi một giây như bị kéo dài gấp bội; cuối cùng, thanh âm mà cô đã quen thuộc cũng vang lên; tuy nhiên, nội dung mà nó mang tới lại chẳng thể khiến cô an lòng: “Không có…” - Hải An âm trầm đáp.
“Đi tìm thang bộ” - Cậu nhanh chóng đề nghị.
Tràng âm thanh “cộc cộc” của đôi guốc năm phân nhịp nhàng vọng xa, tiếng ồn đó là liều thuốc an thần duy nhất của Lệ Hương trong hoàn cảnh lúc này. Mặc dù cô biết Hải An vẫn còn ở bên cạnh, thế nhưng trái tim trong lồng ngực có bao giờ là nghe theo lý trí đâu?
Sự căng thẳng khiến nhịp tim của cô tăng cao, cao đến mức mà không cần lấy tay áp lên cũng cảm nhận được sự hỗn loạn tột cùng. Đôi mắt của cô không ngừng đảo tròn, cứ như việc nó đứng yên một giây thì bầu trời sẽ ngay lập tức sụp xuống.
Lệ Hương rất muốn chạy, nhưng cô lại không dám chạy. Hệt như đứa con nít nửa đêm sợ ma chỉ có thể tăng nhanh tốc độ cùng với những bước sải chân lớn.
Không lâu sau, cánh cửa của cầu thang bộ cũng lọt vào tầm nhìn. Phảng phất như đang trông thấy đất liền ở giữa khoảng biển mênh mông, toàn bộ tế bào của Lệ Hương đều cùng hưởng ứng mà tiến về phía trước.
Bỗng nhiên, không một tín hiệu, toàn bộ đèn trong tầng hầm “bụp” tắt. Bóng tối dày đặc bỏ qua bước xâm lấn mà tức khắc đổ bộ vào không gian. Thân thể Lệ Hương rung lên một cái, thị giác bị tước đi khiến nỗi sợ nguyên sơ nhất lập tức bùng nổ.
May mắn thay, dù không còn sự bảo đảm của thị giác, nhưng thính giác ở hai bên đã nhanh chóng vào cuộc thay thế. Lệ Hương nghe được chất giọng trầm ổn, nó như một loại tiếng ồn trắng khiến cho tinh thần của cô tức khắc thả lỏng.
Hải An điềm tĩnh hướng dẫn: “Tiếp tục, cửa thang bộ ở ngay phía trước”
“Không… cần thiết phải quay đầu” - Cậu trầm mặc bổ sung.
Lệ Hương cắn môi, cô nghe ra được điều bất thường, nhưng đôi chân mảnh khảnh vẫn kiên quyết tiến tới. Thật may là cô đã nghe lời, chứ nếu vì chút tò mò mà quay đầu, thì cô hẳn đã bị tình cảnh lúc này doạ cho nhũn cả hai chân…
Không rõ là từ lúc nào, nhưng ngay khi bóng tối sà xuống. Ở từng góc chân cột đều lần lượt xuất hiện những cái bóng đen cao hơn hai mét, xen kẽ trong đó là một số ít chỉ bằng vóc dáng con người. Bọn họ đồng nhất mặc cùng một loại trang phục chiến đấu, động tác cứng nhắc nhưng lại rành mạch hệt như những người lính đã kinh qua huấn luyện chuyên sâu.
Lệ Hương không hay biết gì cả, cô cố gắng bình tĩnh mở cửa, cầu thang bộ đã ở ngay trước mắt. Chạy thêm vài chục bước là cô sẽ lại chạm tới ánh sáng của an toàn. Cô nhớ lại lời căn dặn của thiếu niên, mím môi nén xuống xúc động muốn quay đầu.
Bàn tay thon thả buông ra khỏi thanh nắm cửa, mặt thép nặng nề “ọt ẹt” quay về lại vị trí cũ. Cắt đứt toàn bộ mọi liên hệ của Lệ Hương và bãi đỗ xe tăm tối. Cô đứng im ở một bậc cầu thang, dưới đáy mắt sắc sảo không biết là đang suy tính điều gì.
Ở bên phía của Hải An, cậu đứng chắn trước cánh cửa thép. Đám người áo đen bao vây xung quanh cũng không có dấu hiệu nhúc nhích đi theo. Tuế nuốt khan, nó mở miệng hỏi: [Sao đám người này lại đứng yên rồi…?]
Hải An vô thức nhoẻn khoé môi; cậu chậm rãi nở nụ cười, nhưng ý cười lại chẳng chạm tới đáy mắt; chất giọng rõ ràng mà trấn tĩnh:
[Bởi vì bọn họ có thể nhìn thấy tao…]
…
Hết chương 125.
——————————