Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 124: Thuốc cấm.




Chương 124: Thuốc cấm.

Sau khi tốn một chút thời gian loay hoay ở khu Trung tâm thương mại, Hải An không phát hiện thêm được điểm đáng ngờ hay đối tượng nguy hiểm. Cho nên cậu quyết định tiếp tục công việc đi tìm gặp những nhà đầu tư có ý định xử lý Linh Cẩu.

Dù sao thiệt hại cũng đã xuất hiện rồi. Hiện giờ việc duy nhất nên làm là đẩy nhanh tốc độ hoàn thành phần còn lại của kế hoạch.

Mặt khác, tuy vẫn chưa thể hoàn toàn khoanh tròn được thân phận của kẻ b·ắt c·óc Quýt nhỏ. Song, Hải An đã khám phá ra được một số manh mối mới và phần lớn chúng đều tập trung chỉ mũi nhọn về một nhà đầu tư lâu năm được gọi là “tên buôn rượu”.

Cuối cùng, ở buổi gặp mặt với nữ doanh nhân có khí chất kiêu ngạo, cô ta dường như có đầy một bụng ác cảm đối với Lệ Hương. Thái độ và hành vi trong suốt khoảng thời gian trò chuyện lại không quá tốt. Vẻ mặt cô ta chẳng chừa lại cho ai chút hoà nhã hay khoan nhượng.

Thế nhưng bù lại, cô ta sở hữu chiếc miệng thích khoe khoang hơn thua với Lệ Hương cực kỳ. Cách liên hệ với tên buôn rượu cũng là từ cô ta mà có…

Tối đến, Lệ Hương đi theo người hướng dẫn và bước lên tầng cao nhất của một nhà hàng sang trọng. Nơi này gần đây đã được sử dụng để xây dựng một quán bar sân thượng với mô hình đặc biệt - chỉ phục vụ chuyên biệt một loại đồ uống.

Không gian ở đây được trang hoàng tỉ mỉ, mang lại cảm giác thoải mái mà tinh tế. Ghế sofa và bàn nhỏ được bày trí ở khắp nơi. Khí trời lúc này dễ chịu lại thoáng đãng, từ đây liếc mắt nhìn xuống là có thể bắt trọn khung cảnh lãng mạn của đô thị mờ tối trong ánh đèn lung linh.

Bởi vì nằm trên nóc của một nhà hàng đẳng cấp, cho nên thức uống ở nơi đây cũng được sử dụng để thay thế cho các món tráng miệng sau bữa ăn. Tiêu biểu nhất là loại rượu vang băng được nhập khẩu từ [Vườn Giọt Tuyết] - một loại vang được làm từ những trái nho thu hoạch muộn, khiến chúng bị đông lạnh tự nhiên ngay trên những cành nho.

Lệ Hương lắc nhẹ chiếc ly thuỷ tinh với chất rượu sóng sánh vàng óng ả. Hương thơm của nó so với các dòng vang thường thì phức tạp hơn, những loại gia vị được thêm vào cũng thiên hướng thanh ngọt.

Hải An hạ mí mắt, khứu giác cảm nhận được các nốt hương của mật và đường, cậu lặng lẽ lắc đầu: [Rượu giả…]

Tuế chớp chớp mắt, một bụng hiếu kỳ: [Ngươi còn phân biệt được cả mấy thứ này?]

Hải An: [Trên kệ tủ ở Đào Đắng trưng đầy đấy thôi]

[Rượu trên tủ là hàng thật á? Ta cứ nghĩ chúng chỉ là mấy cái vỏ rỗng…]

[Không chỉ là hàng thật, mà toàn bộ rượu ở Đào Đắng đều là hàng nhập lẻ chính hãng với giá không chiết khấu] - Thiên niên nhàn nhạt bổ sung.

Nhưng Tuế lại mắt to mắt nhỏ không tin: [Kinh doanh kiểu đó không sợ lỗ à?]

Hải An nhếch nhẹ khoé môi, giọng điệu biếng nhác: [Từ lúc Đào Đắng khai trương, tao chưa từng thấy có tháng nào là doanh thu của nó chạm tới sáu con số] - Tức là đến tiền đi chợ một ngày còn không đủ…

Tuế: [T-thế cái nơi đó được xây lên để làm gì?]



[Chịu… tao chả biết đâu] - Cậu nhún vai không muốn bình luận.

Đúng lúc đó, một nam trung niên ăn mặc khoa trương, tay trái có đồng hồ vàng, tay phải có vòng trầm hương. Gã mang nét mặt niềm nở tới chào hỏi: “Ngại quá, để cho người đẹp phải chờ đợi rồi”

Lệ Hương nhẹ nhàng quay sang đánh giá, nam trung niên này hẳn chính là tên buôn rượu (giả) mà những nhà đầu tư khác đã loáng thoáng đề cập. Cô đáp lễ bằng nụ cười vừa phải: “Cũng là do tôi gấp gáp hẹn gặp…”

Bầu không khí sau đó giữa hai người phải nói là hoà thuận cực kỳ, cô khen tôi một câu, tôi liền tán thưởng cô lại hai lần. Đon đả khen ngợi lẫn nhau mà không có chỗ hở cho người thứ ba chen vào.

Lệ Hương híp mắt: “Quán bar này kinh doanh thật sự rất tốt, thương hiệu này là của anh sao?” - Cùng là người có sở thích “kiếm tiền” cô thành tâm hỏi.

“Phải, vô cùng hoan nghênh người đẹp đến góp vốn” - Tên buôn rượu gật đầu, rồi hắn đột ngột hỏi vào vấn đề chính: “Nhưng mà, người đẹp đến đây hôm nay chắc không phải chỉ để nói về việc kinh doanh thôi nhỉ?”

Cũng cảm thấy màn dạo đầu đã đủ, giọng điệu của Lệ Hương nghiêm túc hẳn lên: “Tôi có nghe nói rằng anh đang tập hợp những người khác để cùng nhau xử lý Linh Cẩu?”

Tên buôn rượu không phủ nhận: “Phải, người đẹp đây là muốn cùng tham gia… hay là muốn đến để ngăn chặn thế?”

Cẩn thận nhớ lại những chỉ dẫn của Hải An, Lệ Hương lựa chọn từ ngữ rồi nói: “Ngăn chặn thì chắc chắn là không phải, nhưng có tham gia hay không thì còn cần phải nghe anh nói thêm”

Tên buôn rượu ha hả cười một tiếng, dưới đáy mắt hiện lên vài phần hứng thú: “Linh Cẩu toả sáng là nhờ giải vô địch bốn năm trước, vậy nên tôi chỉ mong cuộc tranh đấu lần này sẽ dập tắt và đá hắn về lại cái xó cũ” - Là một nhà kinh doanh, một nhà đầu tư, sự tồn tại của Linh Cẩu và tính cách hống hách của hắn ta không khác gì một cái gai vô cùng khó chịu.

“Kế hoạch của anh đã bắt đầu…?” - Vẻ mặt của Lệ Hương đanh lại.

“Tất nhiên rồi, chi nhiều tiền lắm đó”

Ngay khi gã vừa dứt câu, chiếc điện thoại mà gã đã lấy ra để trao đổi phương thức liên lạc với Lệ Hương liền “rè rè” sáng lên. Dù cho gã đã nhanh tay úp ngược mặt điện thoại lại, nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi là đủ để Hải An tinh nhạy hiểu sơ được nội dung tin nhắn.

Nội dung: [Có cái đám nào đó đang đi lòng vòng… tìm kiếm khắp nơi…]

Sắc mặt của Hải An lập tức sa sầm xuống, lúc này những lời trao đổi của hai người hoàn toàn lọt từ tai này qua tai kia. Những khớp ngón tay rục rịch, vô cùng muốn ngay lập tức giật lấy chiếc điện thoại thông minh trên bàn.

Có lẽ là vì sau một lúc lâu không nhận được phản hồi, người gửi tin nhắn dường như trở nên sốt ruột liền trực tiếp gọi thẳng tới.



Tên buôn rượu nhíu mày cầm lấy điện thoại, gã cười xuề xoà, hỏi: “Không phiền chứ…?” - Gã chỉ tay vào chiếc điện thoại đang rung lên, ra hiệu bản thân muốn tới một chỗ ít ồn ào.

Thấy Lệ Hương lắc đầu, gã liền vội vã chuồn lẹ.

Hải An: “Chờ ở đây…” - Cậu nói rồi cũng nhanh chóng bám theo sau.



Ở trong một góc khuất chật hẹp gần với khu vực nhân viên, tên buôn rượu đang không ngừng gào thét lên với người gọi điện. Dáng vẻ “loáng bóng” đã từng thể hiện trước mặt Lệ Hương hoàn toàn bị vứt xó.

Đôi đồng tử của tên buôn rượu co rút: “Mất!!? Mất là thế đéo nào!!?”

“Con mẹ nó! Mắt của chúng mày mọc dưới mông à?”

“Tìm về cho tao!! Tìm ngay lập tức!!!”

“Tìm không thấy thì t·ự s·át hết mẹ nó đi!!!!”

Tuế lắng nghe thứ âm tiết chói tai, nó lấp lửng: “Quýt nhỏ chạy thoát rồi…?”

Câu hỏi này, Hải An không trả lời, chỉ thấy cậu khẽ khàng búng tay. Tựa như sự việc đã xảy ra với Lệ Hương, Vảy Bạc nhanh chóng cô lập một vùng không gian nhỏ hẹp. Tên buôn rượu còn chưa kịp ngẩng đầu lên phản ứng thì “rầm” một tiếng đã bị cậu nắm gáy chế ngự từ phía sau.

Gò má của gã bị đè sát vào nền sàn, cánh tay bị đạp cứng, sống lưng thì cơ hồ như có tảng đá chồng lên. Một thằng đàn ông gần ba chín bốn mươi tuổi, sức dài vai rộng,… vậy mà chỉ với một đòn đã bị đàn áp không ngóc đầu lên nổi. Những luồn mana đỏ như máu lượn lờ làm bầu không khí đã nghẹt thở càng thêm bí bách.

Hải An nắm lấy ót của tên buôn rượu bằng một tay, tay còn lại không nói nhiều liền giật lấy chiếc điện thoại trang trí loè loẹt. Lần này, vì quen tay hay việc, quá trình rà soát điện thoại diễn ra vô cùng nhanh.

Tên buôn rượu ở dưới chân không ngừng ê a kêu cứu, nhưng gã cứ kêu một tiếng là lực tay sau ót lại tăng thêm một phần. Cuối cùng vì cơn đau không thể chịu được đang truyền ra khắp cơ thể, gã chỉ đành nằm im bất động.

Quả nhiên là điện thoại của một con buôn rượu, khắp nơi đều có vết tích của b·uôn l·ậu và rượu giả. Thư viện ảnh toàn chụp rượu và rượu. Đôi khi sẽ thấy được vài tờ hoá đơn k·hông r·õ n·guồn g·ốc. Thế nhưng, đó lại chẳng phải là điều Hải An cần tìm hiểu.

Cậu chuyển sang ứng dụng liên lạc và tin nhắn, sự u ám giữa hai hàng lông mày càng lúc càng đậm. Tâm trạng của Tuế cũng chẳng khác là bao.

Nguyên văn đoạn tin nhắn: [Có cái đám đáng ngờ nào đó cứ đi lòng vòng xung quanh]

[Vali hàng mất rồi, không thấy nữa]



[Cả bọn đang đi tìm khắp nơi, vẫn không thấy!!]

[Kiểm tra camera, nó bị trộm rồi!!!]

[Nghe máy!!! Mau nghe máy!!!]

Đi kèm với những dòng tin nhắn còn có một đoạn ghi hình được trích xuất từ camera. Tuy chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng nó đã ghi nhận được cảnh tượng một vóc dáng không rõ nam nữ, đặc điểm khác biệt là đôi chân vô cùng dài. “Nó” ngay lập tức xác định được chiếc vali, và chỉ mang đúng mỗi chiếc vali đó rời đi.

Bàn tay giữ điện thoại siết chặt, không tìm được thông tin bản thân muốn, giọng điệu của Hải An ngập tràn u ám: “Phun hết cái kế hoạch dùng để xử lý Linh Cẩu ra”

Tên buôn rượu cắn chặt răng, ra chiều kiên quyết không nói. Thiếu niên ngay lập tức bóp nát chiếc điện thoại. Mắt thấy đến cả điện thoại còn bị bóp vụn bằng một tay, tên buôn rượu lúc này cảm thấy rén thay cho cái cổ của mình. Gã khẩn trương khai báo: “T-tất… tất nhiên là để đối thủ của Linh Cẩu đ·ánh c·hết hắn trên sàn đài rồi”

Hải An: “Ai sẽ làm?”

Tên buôn rượu: “Ai, ai cũng có thể!!” - Sau câu nói đó, thân thể của gã trên mặt đất càng bị đè chặt hơn. Khoang ngực bị ép đến hít thở khó khăn, khiến sắc mặt của gã càng thêm hỗn loạn.

Gã hoảng sợ nói: “L-là thuốc cấm! Tôi đã mua thuốc cầm!! Bất kể là ai khi xài nó thì đều có thể g·iết c·hết Linh Cẩu!!”

Trong lòng Hải An lúc này vô cùng phức tạp, cậu có thể liên kết hai chữ “thuốc cấm” và “vali hàng” bị mất kia. Song, quan trọng là sau tất cả vẫn chẳng thu được chút thông tin gì về người b·ắt c·óc Quýt nhỏ. Tất cả các manh mối tiềm năng đều trở nên đứt đoạn.

Hải An tặc lưỡi, gạt bỏ mớ suy nghĩ lung tung, cậu biết việc này không thể làm trong gấp gáp: “Thuốc đó cho ai dùng?” - Cậu tiếp tục thăm dò.

Tiếng hít thở của tên buôn rượu trở nên khò khè: “Chưa, chưa có quyết định. Tôi muốn sử dụng nó ở ngày chung kết cuối cùng”



Sau khi đã thăm dò đủ các thể loại câu hỏi từ Đông sang Tây, Vảy Bạc được thu hồi, tên buôn rượu không còn giá trị bị cậu đánh ngất. Gã trợn mắt b·ất t·ỉnh ở một góc cùng những dụng cụ rửa dọn vệ sinh.

Quay trở lại khu vực tiếp khách, khung cảnh Lệ Hương đang buồn chán lướt tin tức trên chiếc điện thoại bỗng nhiên ụp thẳng vào đại não. Bước chân của Hải An bất chợt khựng lại trong vài giây, Tuế nghi hoặc hỏi: [Ngươi phát hiện ra gì à…?]



Hết chương 124.

——————————