Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 123: Công nghệ tự hành cấp năm. (2)




Chương 123: Công nghệ tự hành cấp năm. (2)

Tại tầng trệt của một khu Trung tâm thương mại cách hiện trường t·ai n·ạn chỉ vài chục mét.

Hình ảnh bản đồ điện tử chập chờn kế bên ghế lái vẫn còn in sâu trong tâm trí của Hải An. Cậu chỉ đành kéo Lệ Hương vào những nơi đông người để giảm bớt nguy hiểm.

Mặc dù khuôn mặt và phần đầu đã được Hải An bảo hộ rất kĩ, thế nhưng tay chân của Lệ Hương lại không thể tránh thoát khỏi những vết trầy xước nho nhỏ ngoài da.

Trong lúc Lệ Hương đang dùng khăn giấy lau sơ miệng v·ết t·hương bị bẩn, thì Tuế lại chủ động mở miệng: [Có phải là bọn b·ắt c·óc Quýt nhỏ đã đánh hơi ra được chúng ta không? Giết người diệt khẩu?]

[Không phải chúng ta, mà chỉ có một mình cô ta thôi…] - Hải An thoáng liếc nhìn Lệ Hương, nhàn nhạt đáp.

Tuế: [Nếu chỉ có cô ta bị nhắm vào thì lý do là gì?]

[Chịu…] - Thiếu niên nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Cùng lúc đó, Lệ Hương đang cúi đầu bỗng ngập ngừng lên tiếng: “Sự cố vừa rồi, nếu cứ thế bỏ đi thì liệu có ổn không…?”

— Tất nhiên là không ổn rồi…

Hải An nghĩ bụng.

Mặc dù đã thành công rời đi mà không gây sự chú ý, thế nhưng phương tiện gây t·ai n·ạn vẫn còn nằm ở lại hiện trường. Cảnh sát sẽ sớm vào cuộc điều tra và truy cứu trách nhiệm theo các quy trình pháp lý… Chẳng qua, cậu lại chẳng bận tâm lắm. Vì dù sao đống rắc rối đó cũng không rơi trúng người cậu.

Mặc kệ câu hỏi đang treo lơ lửng của Lệ Hương, Hải An đổi chủ đề: “Cô không nhìn ra sự số đó là nhắm vào mình à…?”



Đôi mắt của Lệ Hương run lên, nhưng lại không tới mức thất thố hay kinh ngạc: “Quả, quả nhiên là thế nhỉ…?” - Cô yếu ớt thừa nhận - “Đây là lần đầu tiên chiếc xe tôi sử dụng xảy ra tình trạng mất kiểm soát như thế. Cho nên sau khi suy nghĩ thông, thì tôi mới thấy có chỗ không thích hợp”

Hải An: “Có biết được lý do bản thân bị nhắm vào không?”

“Tôi nghĩ là nó có liên quan tới việc Cá Chép bỏ trốn và dự định trừ khử Linh Cẩu…?” - Cô nói - “Đó cũng là lý do anh tìm tới tôi mà…”

Tuế “ồ” lên một tiếng ngắn ngủi: [Cô ta cũng không ngu ngốc lắm nhỉ?]

“Chỉ là tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, tự hành cấp năm là một hệ thống hoàn toàn độc lập. Đáng lý ra nó không nên xuất hiện một lỗ hổng bảo mật nguy hiểm như thế” - Cô mân mê những ngón tay thon dài, vô cùng thắc mắc.

Vấn đề này, Hải An biết, nhưng cậu lại lười trả lời. Chỉ dành dùng sự im lặng để thể hiện thái độ “tôi cũng không biết”. Song, Tuế ngốc nghếch lại chẳng nhìn ra được chút tín hiệu nào: [Ta nghĩ bọn chúng đã lợi dụng khoảng thời gian mà xe đỗ trong tầng hầm] - Nó nghiêm túc suy nghĩ.

Thiếu niên nhướng mày phát ra một âm “hửm…” không hiểu.

Tuế tỉ mỉ phân tích: [Giống như cách mà bọn trộm xe thường hay làm, t·ấn c·ông phát lại - t·ấn c·ông b·ằng phương pháp khuếch đại sóng (Relay Attack)]

Nó nói: [Chìa khoá thông minh của xe là một thiết bị điều khiển từ xa cỡ nhỏ. Bên trong nó chứa chip nhận dạng tần số vô tuyến hoặc máy phát sóng vô tuyến quãng ngắn và anten]

[Nhưng mà…] - Hải An gãi gãi cằm, cậu muốn nói gì đó, nhưng rồi lại chợt phát hiện ra. Đầu tiên là về cơ thể sinh học của con người, và bây giờ là công nghệ - kỹ thuật mà con người phát triển… Tuế có một sự hiểu biết vượt trội ở hai lĩnh vực đó.

Hải An nhoẻn khoé môi, cậu tuỳ ý mặc kệ để Tuế tiếp tục nói.

Tuế: […Để gây ra sự cố này, chúng đã thu thập tín hiệu từ chìa khoá xe. Sau đó thì gửi tín hiệu tới một thiết bị khác. Thiết bị này sẽ “relay” tín hiệu, đánh lừa và khiến cho hệ thống của xe tin rằng chìa khoá xe đang ở gần và cho phép mở cửa khởi động xe]

Càng nói, nó càng trở nên cuồng nhiệt: [Sau khi mở được cửa thì chúng sẽ sử dụng những phần mềm độc hại để truy cập vào hệ thống điện tử trên xe. Xâm nhập vào hệ thống điều khiển động cơ, hệ thống bản đồ và hệ thống tự lái]



Hải An nghe đến gật gù: [Cho nên, theo ý của mày, chìa khoá xe và tần số vô tuyến mà nó sử dụng đã tạo ra lỗ hổng bảo mật?]

Tuế dứt khoát khẳng định, dưới đáy mắt là một sự quyết tâm muốn vùng dậy. Nó không muốn để Hải An làm mưa làm gió trên đầu nó nữa.

Thiếu niên thật sự cảm thấy buồn cười, cậu quay sang nhìn Lệ Hương: “Chìa khóa xe của cô đâu?”

Bất ngờ nghe được câu hỏi không đầu không đuôi đó, Lệ Hương vẫn chưa quen có chút giật mình. Nhưng rồi biểu cảm trên mặt nhanh chóng chuyển sang bối rối: “C-chìa khoá? Các dòng xe tự hành cấp năm thường không sử dụng chìa khoá…”

Cô nói cụ thể: “Thay vào đó, thì nó có các phương tiện xác thực khác như nhận diện khuôn mặt, nhận diện vân tay và mã số PIN”

Hải An hạ mí mắt: [Là thế đó…] - Cậu nhấn mạnh.

Tuế: [……] - Khoảnh khắc hiểu ra vấn đề trong lời nói của Hải An, đầu óc nó bỗng c·hết máy vài giây.

Tâm trạng thoáng được thả lỏng, Hải An khúc khích cười, cậu rộng lượng bắt cho Tuế một nấc thang để bước xuống: [Nếu không có chìa khoá thông minh, thì mày nghĩ việc tìm kiếm vị trí của xe trong tầng hầm rộng lớn sẽ diễn ra như thế nào?] - Cậu gợi ý.

Tuế đang hận đời muốn c·hết, nó chậm rì suy tư, rồi bị những phát hiện mới làm cho kinh hách: [Hệ thống định vị GPS…?]

[Đúng rồi] - Thiếu niên vỗ tay an ủi - [Hệ thống định vị GPS, chúng sẽ sử dụng một mạng lưới các vệ tinh nhân tạo trên bầu trời để xác định vị trí của xe]

Khi một thiết bị GPS nhận được tín hiệu từ ba hoặc nhiều hơn các vệ tinh GPS, nó có thể tính toán vị trí của mình thông qua phép toán đa vòng tròn. Các vệ tinh GPS phát ra tín hiệu với một thông điệp đồng thời về thời gian mà tín hiệu được gửi. Còn thiết bị GPS sẽ sử dụng thời gian mà tín hiệu đến để tính toán khoảng cách giữa nó và mỗi vệ tinh. Từ đó xác định vị trí của nó trên mặt đất.



Gợi ý thứ hai: [Vậy mày nghĩ, các vệ tinh GPS có thể bị t·ấn c·ông không?]

[Câu trả lời là có] - Cậu tiếp tục nói - [Chỉ cần đủ kiến thức chuyên sâu, đủ công nghệ và nguồn lực mạnh mẽ thì việc xâm nhập sẽ có thể diễn ra]

Việc sử dụng tín hiệu từ vệ tinh GPS để t·ấn c·ông các hệ thống hoặc thiết bị GPS, thường được gọi là g·iả m·ạo GPS (GPS Spoofing) là hình thức mà t·ội p·hạm g·iả m·ạo tín hiệu để làm cho máy thu GPS tin rằng nó đang ở một vị trí khác.

[Như trường hợp vừa rồi, các tín hiệu g·iả m·ạo đã được gửi từ vệ tinh nhằm làm sai lệch thông tin, vị trí và thời gian. Khi hệ thống điện tử của xe nhận được tín hiệu g·iả m·ạo đó, nó sẽ hiểu sai về vị trí của mình, dẫn đến việc điều khiển xe đi vào những khu vực không mong muốn]

[Cụ thể là mớ giàn giáo công trình được cố tính dựng ở bên lề đường]

[Hiểu chưa…?] - Cậu nhàn nhạt hỏi lại.

Tuế im lặng mím môi một hồi lâu, sau đó nó hít một hơi sâu rồi bất lực mở miệng: [Ta thấy việc ngươi bị nhốt ở Quận Mười chính là phước lành dành cho thế hệ… Bởi vì những “mầm non” chưa kịp trưởng thành mà gặp phải ngươi, chúng nó chắc chắn sẽ bị ngươi vùi lấp đến mức không ngóc đầu nổi…] - Giống như câu nói “đom đóm khi đối diện với Mặt Trăng thì sẽ không còn nhìn thấy được ánh sáng của bản thân mình nữa”…

Hải An nhướng mày hơ hơ cười: [Ăn nói lung tung, tao không có bị nhốt]

Nghẹn khuất cả một bụng đầy, Tuế thầm chửi.

— Thứ yêu nghiệt này thậm chí còn không thèm phủ nhận nửa vế sau!!

Nó nỗ lực đổi chủ đề bằng giọng điệu khô khan: [Nhưng mà gây ra một sự cố rầm rộ như thế, chỉ để diệt khẩu một người… Có phải là hơi lãng phí tài nguyên không?]

Song, chưa chờ Hải An kịp đáp, Lệ Hương bỗng cất tiếng hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp đây?”

Hải An: “Xem tình hình đã…”



Hết chương 123.

——————————