Chương 122: Công nghệ tự hành cấp năm. (1)
Tại văn phòng của người đại diện thuộc công ty cổ phần bất động sản Đất Lam.
Nữ nhân viên tay cầm ấm trà nóng, ánh mắt cô nhìn chăm chăm vào bộ tách sứ sang trọng. Thế nhưng tâm trí lại đang rối bời bởi vì bầu không khí ngột ngạt xung quanh.
Bàn tay cô run rẩy nhẹ khi cố gắng rót trà mà không làm đổ. Xuất hiện trong dư quang là gương mặt của người đại diện đã bị nhấn chìm dưới cảm xúc khó chịu cực kỳ. Giọng nói bất mãn của ông ta nhanh chóng phá vỡ sự im lặng xung quanh.
Ông ta lườm nguýt Lệ Hương đang thản nhiên ngồi chờ trà ở đối diện: “Khoảng thời gian này tôi rất bận rộn với các mối làm ăn quan trọng. Mong là cô có lý do đặc biệt cho buổi gặp mặt này”
Lệ Hương nở nụ cười trấn an: “Sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu. Tôi chỉ muốn bàn với anh vài vấn đề về việc xử lý Linh Cẩu”
Người đại diện nhướng mày: “Đầu óc của cô không được sáng suốt lắm nhỉ? Giải vô địch đang diễn ra và linh cẩu là tâm điểm chú ý hiện tại”
Lệ Hương không ngay lập tức đáp lời, cô cụp mắt nhìn xuống phần màn hình đen bóng của chiếc điện thoại thông minh đang đặt trên đùi. Những con chữ dạ quang bắt đầu hiện lên hướng dẫn cô ứng biến linh hoạt: “Vậy anh tính nhượng bộ tới bao giờ?”
Người đại diện: “Tất nhiên là phải chờ số đông! Chỉ có tôi thêm cả cô thì làm ăn được cái gì? Nếu đã không còn vấn đề cần nói thì cuộc trò chuyện này nên kết thúc ngay tại đây thôi…”
Lệ Hương hỏi thêm một vài câu râu ria, đến khi không còn nhận được thêm chỉ dẫn từ Hải An thì cô mới chậm rãi đứng dậy. Lịch thiệp gật đầu chào với các nhân viên rồi mới rồi khỏi.
…
Quá trình tìm kiếm manh mối không suôn sẻ khiến Hải an có chút cảm thấy chán nản. Tính cách kiên nhẫn của cậu khó mà phát huy được trong những tình huống chẳng liên can đến bản thân như thế này.
Điều tra là một lĩnh vực phiền phức, càng phiền hơn đối với những người chẳng hề có kinh nghiệm. Ngay từ ban đầu, đây vốn là công việc yêu cầu sự hợp tác cao của tập thể.
— Quả nhiên vẫn nên giao mấy thứ phức tạp này lại cho cảnh sát.
Ngồi ở vị trí ghế phụ của chiếc xe tự lái, Hải An nghiền ngẫm nghĩ bụng. Kế bên cậu lúc này, đồng thời cũng là vị trí lái chính, Lệ Hương đang vô cùng yên tĩnh. Cô cố gắng g·iết thời gian bằng việc xem tin tức ngày mới trên chiếc điện thoại thông minh. Đôi khi sẽ ngẩng đầu lên, thông qua lớp kính dày để nhìn ngắm dòng xe qua lại.
Khác với hôm qua, không còn cần phải bất đắc dĩ gọi taxi bám đuôi, bây giờ Hải An đang được tự thân trải nghiệm dòng xe với công nghệ tự hành cấp năm hay còn được gọi là tự lái hoàn toàn. Đây là một hệ thống tự động hóa mà không cần sự can thiệp của người lái trong bất kỳ điều kiện nào.
Dòng xe này được thiết kế để hoạt động độc lập và an toàn. Nó sử dụng một loạt các cảm biến, bao gồm radar, lidar, camera và hệ thống bản đồ để xác định vị trí cùng môi trường xung quanh. Nó có thể phát hiện và phản ứng với các tình huống khẩn cấp hay nguy hiểm một cách hiệu quả.
Hải an đang ngồi khoanh tay suy nghĩ lung tung. Bất chợt, cảm giác rùng mình lan tỏa qua từng tế bào. Hơi ấm trong máu thịt nháy mắt đều rút đi, chỉ để lại cái lạnh chẳng rõ nguồn gốc đang thẩm thấu vào gân cốt.
Chiếc chuông cảnh báo nguy hiểm của Hải An lại reo lên rồi.
Đôi mắt thiếu niên thoáng trở nên vô hồn trong vài giây. Cho đến khi nó lấy lại được ánh sáng thì cảnh tượng màn hình bản đồ ở kế bên bỗng giật lag, nổi lên vô số sọc ngang sọc dọc lập tức lọt vào dư quang.
Dù chỉ chập chờn chưa tới một giây, nhưng nó vẫn bị Hải an nhạy bén bắt được. Cậu chau mày tặc lưỡi một tiếng rõ to. Tiếng động bất ngờ đó khiến Lệ Hương đang phân tâm bị giật thót, cô ngơ ngác nhìn sang khu vực trống trải, thế nhưng chưa kịp mở miệng hỏi thăm thì cánh cửa xe đã bị một lực lượng vô hình mạnh mẽ đạp tung.
Hải An thuận lợi “mở cửa” hành động này mà để cho anh Nho trông thấy thì chỉ có thể lắc đầu tấm tắc khen.
Cậu vừa tháo dây an toàn vừa ló đầu ra khỏi xe để quan sát tình trạng giao thông, thật may vị trí cậu ngồi lúc này là ở bên tay phải. Cánh cửa bung ra lăn lóc trên lề đường, cậu túm lấy cổ áo của Lệ Hương còn chưa rõ chuyện gì, thẳng tay giật đứt sợi dây đai được làm từ Poly cường lực. Thầm đếm ngược ba hai một trong lòng rồi dùng sức bật hai chân để nhảy thoát khỏi cabin của chiếc xe.
Sau hành động liều lĩnh đó không lâu là tiếng ầm ầm v·a c·hạm nổ lớn. Tiến sắt thép sụp đổ cùng tiếng la hét của dòng người.
Như một phản ứng bản năng, Lệ Hương bấu chặt hai tay lên cơ thể rắn rỏi đang bao bọc mình, cả gương mặt vui sâu vào lòng ngực thiếu niên, hai mắt nhắm nghiền không hở một khe. Cô có cảm giác, bản thân như trái bóng da bị người ta đá lăn lóc xuống dốc núi.
Cho đến khi cảm nhận được bàn tay đang vỗ vỗ lưng mình, cùng giọng nói lạnh nhạt pha chút bất mãn: “Được rồi, đứng dậy”
Lệ Hương hành động như một con búp bê không có thần trí. Cô mơ màng rời khỏi vòng tay mát lạnh và chặt chẽ. Khứu giác còn vương mùi bột giặt nhẹ nhàng nhanh chóng bị làn khói bụi gay mũi thay thế. Cảnh tượng hỗn loạn trước mắt như s·óng t·hần đánh úp vào tâm trí. Biểu cảm sững sờ trên mặt Lệ Hương bắt đầu rạn nứt, để lộ ra sự hãi hùng và điếng người chưa từng có.
Cột khói đen bốc lên cao ngút, dưới chân nó còn có c·ơn l·ốc x·oáy lửa đang không ngừng bùng to.
Trong đôi đồng tử đang co rút mãnh liệt là hình ảnh phản chiếu của chiếc xe hơi quen thuộc. Lệ Hương vẫn còn nhớ cái dáng vẻ loáng bóng của nó dưới hầm xe mờ tối, song bây giờ nó lại đang bị đè nát dưới vô số thanh giàn giáo công trình nặng trịch.
Tại vị trí ghế lái mà vài giây trước cô còn đang thong thả ngồi, thanh sắt hoen gỉ dài ngoằng đã cắm thẳng vào một cách ớn lạnh. Trái tim trong lòng ngực của Lệ Hương nảy hụt một nhịp, nếu không có Hải An trong trạng thái tình hình kịp thời lôi ra thì có phải vị trí kia lúc này đã hoàn toàn đẫm máu?
Hải An vò mái tóc đang lộn xộn bởi cát bụi, cậu biết tâm trạng của Lệ Hương lúc này đang bất an và hoảng loạn. Thế nhưng cậu lại chẳng có thời gian để chờ đợi cô bình tâm, thiếu niên lạnh giọng kêu gọi: “Đi, phải rời khỏi chỗ này trước khi người dân bu tới đồng hơn”
Mặc kệ Hải An đang nắm cổ tay lôi đi, ánh nhìn của Lệ Hương vẫn không thể dứt ra khỏi cái hiện trường đầy ám ảnh… Hai chân vô lực chậm chạp lê lết như con rối vải hình người.
…
Tại tòa cao ốc không xa, phía sau một ô cửa sổ với loại kính một chiều, vị trí mà có thể quan sát toàn cảnh vụ t·ai n·ạn.
Một cô gái đang dọc phá chiếc ống nhòm trong tay, ngờ vực cất tiếng nói: “Vậy mà không c·hết nha…”
[Hửm…?] - Âm thanh hồ nghi của người đàn ông khẽ truyền lại.
Cô gái lại đặt ống nhòm lên mắt, cẩn thận dò xét thêm một lần: “Mắt xích chạy mất rồi. Trong vài giây cuối, cô ta đột ngột đạp cửa rồi lao người ra. Tch… tch… Y hệt phim hành động”
[…Xâm nhập hệ thống gặp trở ngại à?] - Giọng nam trầm tĩnh đang nói chuyện với một người nào đó.
[Không có, xâm nhập vô cùng thuận lợi] - Một nam trẻ trung khác đáp lời.
Cô gái chu môi suy nghĩ rồi hỏi: “Giờ sao đây? Có cần tôi đi xuống tự tay xử lý cô ta không?”
[Không cần thiết, nói với mọi người sang kế hoạch B. Có lẽ bây giờ cô ta đã bắt đầu cảnh giác và chạy đến nơi an toàn nào đó rồi. Đừng vội đánh lẻ] - Người đàn ông ôn tồn ra lệnh - [Cẩn thận có bẫy hoặc một thế lực thứ ba]
[Đã rõ!] - Giọng Nam trẻ trung nghiêm túc hưởng ứng.
Cô gái giữ ống nhòm cũng không thể chỉ im lặng lắng nghe liền ngả ngớn hùa theo: “Đã rõ~”
…
Hết chương 122.
——————————