Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 121: Bức cung.




Chương 121: Bức cung.

Từ cái đêm mà Hải An “lụm” được Tuế về, cuộc sống của cậu hình như đã phong phú hơn rất nhiều… Tất nhiên, “phong phú” ở đây là theo chiều hướng xấu.

Ví như ở cái tình huống hiện tại, Hải An cảm thấy có chút vi diệu trong lòng. Cậu, từ một công dân gương mẫu (?) thoắt cái đã biến thành kẻ đột nhập trái phép, còn dùng đến cả “vũ lực” để bức cung.

Thiếu niên lặng lẽ phát ra một tiếng thở dài não nề, cậu quan sát hình ảnh phản chiếu đang khẩn trương của Lệ Hương, toàn bộ chất xám trong não bắt đầu lục đục thức dậy. Mặc dù chưa từng có kinh nghiệm với mấy thứ này, nhưng Hải An lại dư sức để suy đoán ra được những viễn cảnh với kết quả tệ nhất.

Để phòng ngừa các phản ứng tiêu cực và loại trừ nguy cơ làm mất thông tin, Hải An sẽ không ngây ngô mà trực tiếp hỏi “Quýt nhỏ ở nơi nào?”. Cậu không muốn gặp những tình huống mà trong đó, thông tin cố tình bị phân chia, Lệ Hương sẽ nắm thóp được mục tiêu và giữ lại những điều quan trọng.

Thay vào đó, khởi động bằng những câu hỏi tổng quan hoặc mở đầu không liên quan sẽ dễ dàng gây dựng nên được những sơ hở trong tư duy và suy nghĩ. Suy cho cùng, thứ Hải An am hiểu nhất vẫn chính là làm xáo trộn lý trí của mọi người xung quanh…

Lệ Hương đang trân trân nhìn đến mức vẻ mặt dại ra, những con chữ trên mặt gương dần dần nhoè nhoẹt. Rồi chúng tổ hợp lại thành một câu hỏi đóng: [Tuyển thủ số 122 gọi là Cá Chép… biết không?]

Hình ảnh phản chiếu của Lệ Hương trong gương đang cảnh giác giật đầu.

Dòng chữ: [Cá Chép m·ất t·ích, cô là người cuối cùng Cá Chép gặp] - Hải An đang cố gắng dồn Lệ Hương vào những hoàn cảnh bất lợi. Sự phát triển cảm xúc của cô ta lúc này sẽ chính là những manh mối đáng giá.

Hai mắt Lệ Hương mở lớn, sự sửng sốt lấp đầy cả gương mặt: “Cậu ta lại bỏ trốn sao…?”

Thiếu niên tức khắc bắt được những từ ngữ mấu chốt.

Tư duy của Lệ Hương đang tự động gán ghép câu chuyện trên chung với hành vi bỏ trốn. Nó tức là đang nói, Lệ Hương đã từng trải qua hoặc đã từng suy diễn qua xu hướng hành động của Cá Chép trong các tình huống tương tự.

Ngay sau đó, một tờ giấy với nhiều màu sắc được cắt dán thủ công từ hư vô tối đen xuất hiện rồi lơ lửng trước mặt cô. Đây là thứ mà Hải An đã tìm thấy được ở trong nhà của Cá Chép trước khi cậu tới Đài Sinh Tử.

Giết Linh Cẩu…

Đôi mắt của Lệ Hương khi bắt gặp những con chữ trên tờ giấy liền lập tức đứng tròng. Cô bạt mạng lắc đầu: “Không phải tôi gửi!” - Mặc dù đã tức tốc phủ nhận tính liên quan giữa bản thân và tờ giấy, thế nhưng cô lại vô tình để lộ ra việc mình có thể hiểu rõ ý nghĩa của thông điệp ngắn gọn kia.

Tuế: [Cô ta có liên quan]

Hiếm khi Hải An không phản bác, cậu chậm rãi sắp xếp lại các phân tích trong đầu: [Có nhận thức ở một mức độ nhất định; đã quen với hành vi né tránh của Cá Chép. Vậy nên mới hình thành suy nghĩ “bỏ trốn” theo tư duy quy nạp]

Thiếu niên nheo mắt, chẳng qua: [Phương thức tiếp cận trước sau không giống nhau…]

Lệ Hương đã từng để cho Cá Chép có cơ hội né tránh, bỏ trốn một hai lần hoặc nhiều lần, nó biểu thị rằng phương thức tiếp cận của cô ta trong quá khứ rất bình thường, còn có phần nhu nhược dây dưa, điều này phù hợp với ngoại hình và phong thái mà cô ta thể hiện.

Nhưng càng là thế thì nó lại càng không hề ăn khớp gì với âm mưu hèn hạ, đào bới lỗ hổng từ chỗ người thân của Cá Chép.

[Không lẽ là bia đỡ đạn…?] - Tuệ thấp giọng, hỏi.



Song, Hải An lại chẳng trả lời. Những con chữ trên mặt gương tiếp tục thay đổi: [Ai là người đã gửi tờ giấy này?] - Nếu Lệ Hương không phải mục tiêu thật sự thì cậu cần nhiều manh mối hơn nữa.

Lệ Hương nuốt nước bọt, xung quanh cô lúc này chỉ có bóng tối đặc quánh như mực, thế nhưng đôi con ngươi vẫn không ngừng đảo tròn: “T-tôi không biết, ngoài nhà đầu tư của Linh Cẩu ra thì hết thảy còn lại đều có thể…”

Cảm thấy mình nói năng có chút vô nghĩa, cô gấp rút bổ sung thêm: “Linh Cẩu mặc dù là tuyển thủ hợp đồng, nhưng những trận đấu có tên đó tham gia đều sẽ khiến đối thủ gặp c·hấn t·hương nặng. Số người “vô tình” bị hắn đ·ánh c·hết đã sớm không thể đếm xuể”

Hải An trầm ngâm: [Chọn ra một vài người] - Dòng chữ thay đổi.

Giọng nói của Lệ Hương ngập ngừng một hồi: “Mm… C-chắc là nhà đầu tư của tuyển thủ số 89 bị Linh Cẩu đánh liệt hai chân, hoặc là nhà đầu tư của tuyển thủ số 43 bị Linh Cẩu đ·ánh c·hết vào tháng trước,… C-cũng có thể là nhà đầu tư mới vừa bị hắn đe dọa không lâu]

Tuế mày cao mày thấp nghi hoặc: [Cô ta biết rõ quá nhỉ…?]

Dòng chữ trên gương ngay lập tức lặp lại câu hỏi của Tuế.

“Tôi… tôi cũng là một trong số những người mong hắn ta nhanh c·hết” - Toàn thân Lệ Hương lạnh toát, cô cẩn trọng lựa chọn từ ngữ.

Dòng chữ: [Lý do?]

“Chỉ cần hắn ta vẫn còn tồn tại trong Đài Sinh Tử, những nhà đầu tư khác gần như không thể hít thở. Các tuyển thủ có tiềm năng luôn bị hắn bóp c·hết trước khi kịp trưởng thành. Cán cân tài chính của Đài Sinh Tử đang dần mất cân bằng…” - Lệ Hương nói - “Hắn nên sớm bị ném vào Lồng Thép Gỉ”

Tuế bất chợt “à” lên một tiếng ngắn ngủi: [Nhìn mặt vậy mà lại là người tham tiền…]

Nghe Tuế nói, Hải An lại cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế. Dòng chữ trên gương hoá thành một câu đài: [Cá Chép có thể đánh thắng Linh Cẩu à?]

“Có thể!” - Vẻ mặt của Lệ Hương trở nên nghiêm túc, giọng nói thốt lên cũng đầy vẻ kiên định.

Không cần Hải An thúc dục, cô nhanh chóng giải thích: “Thật ra vào giải vô địch bốn năm trước, người có thực lực được xác định sẽ trở thành Quán quân là Cá Chép. Vậy nhưng ở vòng tứ kết, khi Cá Chép được xếp cặp với Linh Cẩu… thì cậu ta lại bỏ trận”

Hải An thoáng đăm chiêu, khoé môi lộ ra nụ cười khẽ: [Mày nghĩ có bao nhiêu khả năng, Cá Chép và Linh Cẩu sẽ nhận biết nhau?]

[Có khi là anh em không chừng] - Cậu nói.

Tuế: […?]

Nó lắc đầu phản bác: [Suốt cả bốn tháng, ta chả thấy hai người đó tương tác với nhau bao giờ…]

Thiếu niên nhún vai cười trừ: [Đoán bừa thôi]

[Ngươi lúc này có tâm trạng để đùa ghê nhỉ?]



Hải An: [Vậy mày trầm trọng như thế là vì biết được lý do à?]

Tuế tức khắc nghẹn họng: [……]

[Chưa từng nghe nói] - nó bất lực lắc đầu - [Nhưng ta thắc mắc, quyết định đó là của Ban quản lý đưa ra à?]

Hải An biến câu hỏi của Tuế thành những con chữ dạ quang trên mặt gương loáng.

Lệ Hương rủ mí mắt chậm chạp ậm ừ: “Là do nhà vô địch của mùa giải trước đó nữa xác định…” - Là dùng kinh nghiệm cả đời để xác định, so với những lời phán đoán thắng thua mặt ngoài thì còn có phần sẽ chính xác hơn.

Dòng chữ: [Nhà vô địch đó bây giờ ở đâu?]

Ánh mắt của Lệ Hương thoáng tối lại, âm tiết nghe vào tai cũng trở nên bi thương: “Người đó… đã rời đi rồi”

Tuế có phát hiện, nhanh nhảu nói: [Cái giọng điệu kia, không lệch đi đâu được. Tên nhà vô địch đó chắc chắn đã “ngủm” khả năng cao còn là “ngủm” trong trận đấu với Linh Cẩu]

Dòng chữ trên gương tiếp tục thay đổi: [Cô nhận biết với Cá Chép từ khi đó?]

Cảm thấy không gian xung quanh không còn quá bí bách, sự uy h·iếp đang ngày càng giảm bớt theo thời gian. Lệ Hương thành thật gật đầu: “Suốt khoảng thời gian đó, tôi luôn muốn đầu tư cho Cá Chép, nhưng anh ta lúc nào cũng từ chối”

— Từ lúc đó cho đến giờ…?

Hải An thật sự thấy khó tin, vì dù sao bốn năm là một khoảng thời gian không hề ngắn. Cậu suy tư trong vài giây: [Người thân của Cá Chép, có biết không? Liên hệ hỏi vị trí của Cá Chép]

Cảm thấy phần dạo đầu đã đủ, Hải An bắt đầu gián tiếp đề cập đến Quýt nhỏ. Cậu tạo ra những tình huống giả định để khám phá thêm manh mối cùng thông tin.

Song, Lệ Hương lại lắc đầu: “Cá Chép không có người thân, cậu ta từ nhỏ đã bị ba mẹ bán cho bọn buôn người, sau này cũng không liên lạc nữa. Không có giấy khai sinh, Thẻ thân phận của cậu ta cũng là làm giả, sau khi trốn thoát khỏi đám buôn người thì hoàn toàn mất tung tích. Lần xuất hiện đầu tiên là vào sáu năm trước, khi tham gia vào Đài Sinh Tử”

Tuế nhíu mày: [Cô ta điều tra lai lịch của Cá Chép? Nhưng… thông tin này hình như không được chuẩn lắm?]

Hải An: [Chưa thể kết luận được… Theo mặt huyết thống thì Quýt nhỏ, anh Táo và anh Cam không được xem là người thân, bọn họ chỉ đơn thuần là cùng được một người nuôi lớn, khoảng thời gian sống chung cũng không phải quá dài. Cộng thêm yếu tố không có hồ sơ lai lịch, Thẻ thân phận là hàng lấy từ chợ đen,… Việc xuất hiện lỗ hổng cũng không phải không thể]

Còn hành vi âm thầm điều tra của Lệ Hương, Hải An lại không hề thấy bất ngờ. Cô ta là người đã dây dưa với Cá Chép trong suốt bốn năm, nếu nói chưa từng tìm hiểu thì chính là nói đối. Việc cậu đề cập đến người thân của Cá Chép là đang cố ý xác minh tính thực hư, cũng như đang moi móc chút hy vọng nhỏ bé.

Thế nhưng, câu trả lời của Lệ Hương lại hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.

Hải An tạm thời đổi chủ đề, cậu biết bản thân không nên im lặng trong một khoảng thời gian quá lâu: [Bình thường nếu không đến Đài Sinh Tử thì cô làm gì?]

Lê Hương đã hoàn toàn rũ bỏ cảnh giác: “Tôi là giảng viên của một trường Đại học Nghệ thuật”



Tuế chợt vỡ lẽ: [Hẳn nào…] - Hẳn nào ngoại hình và tính cách của cô ta chẳng hề có tí ăn khớp với bầu không khí ở đó.

Lệ Hương suy nghĩ rồi tiếp tục bổ sung: “Tôi biết đến Đài Sinh Tử là nhờ một học sinh giới thiệu. Sau đó thì thấy có thể kiếm chút “tiền sinh hoạt” cho nên vẫn luôn đến thường xuyên” - Cô hắng giọng ho khẽ.

Nói thêm vài câu để thăm dò, Tuế bất chợt thở dài: [Chẳng có thông tin nào liên quan đến Quýt nhỏ cả… Bây giờ phải làm gì đây?]

Sắc mặt của Hải An cũng âm trầm hẳn: [Manh mối duy nhất dứt đoạn rồi, chờ Cá Chép tỉnh dậy rồi nói tiếp] - Chẳng qua, b·ị t·hương đến mức độ đó, e là sẽ khó mà tỉnh dậy trong thời gian ngắn tiếp theo.

Ngừng một lúc lâu rồi cậu đột ngột hỏi: [Nếu kết hợp máu và gây mê toàn thân thì có được không?] - Tức là làm t·ê l·iệt toàn bộ cơ thể để ngăn chặn nỗi đau.

Tuế chớp mắt sửng sốt, nó nghiêm túc suy tư: [Cái này, ta nghĩ là không thể đâu… Bởi vì gây mê cũng được xem là một loại nhiễm độc đối với cơ thể]

Nó nói: [Ban đầu thì vẫn có tác dụng. Nhưng dần dà, thuốc mê sẽ bị thải trừ sạch sẽ qua thận]

Câu trả lời không hề nằm ngoài dự kiến. Đôi mắt của Hải An chìm đắm trong vô số suy nghĩ và suy tính. Cùng lúc đó, Lệ Hương lại chủ động nói chuyện: “Nếu… ừm… nếu đằng ấy… đang tìm kiếm Cá Chép đã bỏ trốn, tôi nghĩ mình có thể giúp sức một phần”

Thiếu niên nhướng mày, dòng chữ trên mặt gương dao động: [Lý do?]

Lệ Hương ấp a ấp úng : “Về vấn đề đầu tư, tôi vẫn muốn thử thuyết phục thêm…”

Vẻ mặt của Tuế lúc này có hơi xiêu vẹo: [Cô ta… có vẻ như rất “kiên nhẫn” đối với tiền]

Hải An đăm chiêu quan sát hình ảnh phản chiếu của Lệ Hương trong gương, đôi mắt cậu lộ rõ sự tỉnh táo và sắc bén. Ánh nhìn đó không chỉ dừng lại ở bề mặt mà nó còn đi sâu vào từng chi tiết. Cố gắng phát hiện ra sự không nhất quán hoặc dấu hiệu giả đối trong mỗi hành vi.

Cuối cùng: [Đến gặp những nhà đầu tư có ý định muốn g·iết Linh Cẩu] - Dòng chữ trên mặt gương thay đổi.

Lệ Hương thở phào: “Có cần tôi tổ chức đội tìm kiếm không?”

[Không cần]

Không gian sau đó liền quay lại trạng thái sáng sủa bình thường, Hải An lặng lẽ di chuyển xuống phòng khách để chờ đợi.

Anh Táo và anh Cam hẳn là đang đi lùng sục khắp đất Quận Tám cùng các thành viên khác trong hội. Trái ngược với bọn họ, Hải An lại không quá tán thành với việc tìm kiếm bằng vận may như thế. Những căn nhà hoang, kho chứa, tầng hầm, những khu vực hoang vắng, an ninh lỏng lẻo,… chúng tồn tại ở khắp mọi nơi. Trong khi để giấu một con người thì chỉ cần một khu vực nhỏ như cái nhà vệ sinh là đã quá đủ.

Việc lần tìm không manh mối theo các hướng đó ngoài bất lực thì chỉ có bất lực hơn…

Bởi vậy cậu thà đi trên con đường gián tiếp, ưu tiên tìm kiếm người hoặc thế lực giật dây ở phía sau. Ít nhiều cũng sẽ có thể cung cấp được vài thông tin hữu ích.



Hết chương 121.

——————————