Chương 120: Không nên hét lớn. (2)
Đêm tối sâu thẳm, cầu thang chật hẹp, bóng đèn nhỏ phát ra ánh sáng uể oải lờ mờ. Toàn bộ không gian xung quanh đã hoàn toàn cũ nát, vô tình mang đến sắc thái đơn điệu và âm u.
Tiếng dế giày ma sát “lộc cộc” với sàn gạch; âm thanh nhỏ bé nhưng rõ ràng đang lững lờ vang lên; không hề gấp gáp song lại có chút cô đơn tịch mịch.
Vóc dáng người đàn ông thấp thoáng trong bóng tối, mái tóc vàng nhạt hệt như được phủ lên một lớp vải ren dệt từ màn đêm. Ngũ quan của anh ta bị che khuất bởi bóng tối, chỉ nhìn thấy được chiếc kính không gọng tinh tế cùng vạt áo com lê lịch lãm lất phất nhịp nhàng theo từng bước chân.
Ánh đèn le lói phản chiếu trên bề mặt vải, làm nổi bật thân hình cao ráo, từ bờ vai rộng đến phần eo gọn và chắc.
Rè rè…
Trong túi quần, chiếc điện thoại thông minh đột ngột nhận được cuộc gọi đến. Nguồn sáng nhỏ nhoi hắt lên khuôn mặt chỉ cỡ ba mươi, đặc trưng với nét nho nhã tuấn mỹ.
Thế nhưng, ngay vào khoảnh khắc anh ta lấy xuống chiếc mắt kính tinh xảo, khí chất ưu nhã liền bị gột rửa đi. Sự thâm thuý tràn đầy trong đôi mắt sáng màu, phong thái thản nhiên mà xen lẫn cảm giác tàn nhẫn, ác liệt.
Người đàn ông dựa lưng vào bức tường “già nua” trầm ổn cất giọng nói: “Nghe đây, kết quả như thế nào?”
Giọng nói trong điện thoại đáp lời: [Đã tìm ra “mắt xích” tôi đề nghị nên tăng cường giá·m s·át]
Người đàn ông thoáng nhếch môi: “Không cần kéo dài, tìm cơ hội thẳng tay xử lý”
[X-xử lý? Không cần xác minh thêm sao?] - Giọng nói kia trở nên sửng sốt.
“Chú không tin tưởng vào năng lực của mình à?”
[Chậc… tôi chỉ thấy tiếc thôi, dù sao cũng là “mắt xích” để cô ta thở lâu thêm một chút thì biết đâu sẽ phát hiện ra được vài diễn biến mới… Ầy, cái lũ ăn cháo đá bát đó sống cũng điếm quá rồi]
“…Là phụ nữ?” - Người đàn ông từ tốn hỏi lại.
[Phải, “mắt xích” là phụ nữ, bọn tôi sẽ gửi cho cậu hồ sơ của cô ta sau. Tên cũng đẹp lắm… là gì nhỉ? À, là——]
[Lệ Hương]
…
Trời gần hửng sáng, Lệ Hương mới có thể về tới căn lofthouse của mình tại Quận Một.
Trước khi đóng cửa, cô cảm nhận được một luồng khí mát lạnh đột ngột sượt ngang qua. Nó khiến toàn bộ tóc con sau ót đều nháy mắt dựng đứng. Cô nghi hoặc ngó đầu ra quan sát khắp hành lang, rồi lại nhìn lên những thiết bị ghi hình ở các góc,… Cảm thấy mọi thứ đều như cũ thì mới an tâm đóng cửa đi vào.
Khó mà kiềm lại được ý châm biếm trong tiếng cười khúc khích, Tuế ngả ngớn nói: [Hồi hộp không? Giờ nhìn ngươi như mấy tên biến thái thường xuyên lên báo]
Hải An: [……]
Cậu xem lời nói của Tuế như bản nhạc nền, rồi chậm rãi thăm dò xung quanh.
Căn lofthouse với thiết kế mở, không gian rộng rãi kèm các ô cửa sổ lớn. Ngoài việc phân chia hai tầng trên dưới thì gần như không hề sử dụng vách ngăn.
Tiếng nước chảy đều đều vọng từ trên xuống, Hải An chậm rãi bước vào phòng bếp mở rộng kết hợp với phòng ăn. Cậu mở hé cửa tủ lạnh, bên trong là các loại hoa quả tươi và bánh nước cái còn mới, cái khui dở. Mọi loại thực phẩm đều được sắp xếp gọn gàng và đầy ắp.
Tuế không hiểu nhướng mày: [Ngươi đi rình tủ lạnh nhà con gái người ta làm gì?]
Hải An lúc này lại thấy đau đầu: [Phải xác định trước xem nơi này là chỗ “ở” hay chỉ là một chỗ để “dừng chân”. Nếu là vế sau thì tao phải rời đi ngay lập tức…] - Bởi vì điều đó có thể là dấu hiệu biểu thị sự bại lộ của cậu.
Tranh thủ lúc Lệ Hương còn đang bận rộn ở trong nhà tắm, Hải An nhẹ nhàng đi lên tầng trên - nơi được sử dụng toàn bộ không gian để làm phòng ngủ.
Vừa bước chân xuống hết bậc cầu thang cuối cùng, chiếc điện thoại với ốp lưng sáng màu; nằm trên chiếc giường mang sắc xám trung tính, nó đã mạnh mẽ thu hút thành công sự chú ý đầu tiên của Hải An. Xếp ở vị trí thứ hai, là kệ tủ đầu giường cùng những sợi dây sạc và chiếc đèn ngủ lượn sóng.
Hải An theo trí nhớ nhanh chóng giải khóa mật khẩu. Có lẽ là vì lần cuối nó được sử dụng ở dưới màn đêm tối mờ, cho nên độ sáng màn hình được bật ở nấc cao đến chói mắt. Kèm theo đó là phần trăm pin đã rơi xuống mức đỏ chót báo động, những chức năng truyền dữ liệu không dây vẫn đang tự động chạy ngầm.
Thiếu niên nhanh chóng thao tác qua lại giữa hàng chục ứng dụng. Từ những log cuộc gọi trong danh bạ, những đoạn hội thoại công việc ngắn ngủi trong tin nhắn, các tài khoản mạng xã hội,… và càng không thể bỏ qua không gian lưu trữ của thư viện ảnh. Cuối cùng, cậu vào cài đặt để tra xét số lượng ứng dụng đã tải về, cẩn thận tính toán đối chiếu, thống kê dung lượng cùng bộ nhớ còn khả dụng. Sau khi chắc chắn không có gì bất thường thì cậu mới đặt về chỗ cũ.
Hải An tiếp tục đi lòng vòng quanh phòng và kiểm tra từng ô tường tất gạch, chỉ cần cảm nhận được một chi tiết không ổn là cậu sẽ ngay lập tức rút lui. Thế nhưng mãi cho đến khi tiếng nước trong nhà tắm dừng lại, thì Hải An vẫn chẳng phát hiện ra được gì.
Cửa phòng tắm “cạch” một tiếng rồi mở toang, luồng khí ấm áp trắng mờ từ bồn nước nóng phả ra lan tỏa khắp cả căn phòng. Lệ Hương với tư thái thoải mái nhẹ nhõm, cô ta vừa lau mái tóc dài vừa bước từng bước đến bên mặt giường - nơi mà cô đã vứt bừa chiếc điện thoại sắp hết pin.
Mí mắt của Hải An bỗng run lên một cách kịch liệt, cậu hít một hơi sâu căng tràn lồng ngực rồi nghiến chặt răng quay mặt sang chỗ khác… Bên trong tâm trí là tiếng cười ngặt nghẽo của Tuế. Nó dường như đang mất kiểm soát, không ngừng cười lăn cười bò, còn có chút thương hại cho tinh thần hiện tại của cậu…
Lệ Hương - cô ta, không hề mặc đồ…
Có lẽ là vì trước khi tắm đã quên mất việc phải cắm sạc điện thoại, Lệ Hương lúc này có chút vội vã hiếm thấy.
Trên làn da trắng như mặt sứ chỉ có chiếc khăn lông được đắp lên một cách vu vơ… Vòng eo một gang tay, xương quai xanh tinh tế, bờ vai mảnh khảnh mềm mại, từng ngón tay ngón chân được chăm sóc vô cùng sạch sẽ và gọn gàng. Sau khi kịp thời nạp năng lượng cho điện thoại, Lệ Hương thở phào một hơi, cô tiếp tục vươn tay lau tóc rồi điềm đạm ra đến trước bàn trang điểm để ngồi xuống.
Hải An lúc này có chút hoảng sợ, cậu liên tục xoa nắn hai mắt, dùng hết sức ép sự phiền muộn trong lòng xuống. Thật sự là không dám hé mắt ra nhìn tiếp nữa…
Thiếu niên bất đắc dĩ búng tay cái “tắk”. Những hạt bụi ánh sáng mịn như tro dần dần khuếch tán ra lấp đầy căn phòng. Nhận được mệnh lệnh từ Hải An, Vảy Bạc nhanh nhẹn định hướng tất cả ánh sáng, tạo ra một khu vực cô lập hoàn toàn tối xung quanh Lệ Hương.
Động tác lau tóc của Lệ Hương tức thì khựng lại, cô giật mình nhìn bóng tối dày đặc đang đột ngột xâm lấn. Trong ánh mắt phản chiếu đầy sự kinh ngạc cùng kinh hoàng. Cơ thể theo bản năng muốn bật người đứng dậy để thử tránh thoát khỏi tình huống bất an đang cận kề. Thế nhưng hai vai lại bị một lực lượng mạnh mẽ ghì ngược xuống lưng ghế.
Cánh tay của Lệ Hương thoáng chốc căng cứng, nhưng nó vẫn cố gắng quờ quạng, nắm chặt vào cạnh bàn trang điểm như đang thể hiện sự phản kháng ít ỏi của bản thân.
Bất chợt…
Mặt gương phía trước chớp nhoáng sáng lên. Không,… phải nói là những con chữ như dùng mực dạ quang vẽ lên mặt gương đã khiến nó phát sáng. Dung nhan vốn nhu hoà của Lệ Hương ở giữa trung tâm bóng tối được phản chiếu có chút rùng rợn.
[Suỵt] - Những con chữ trên mặt gương hiện lên.
Đôi mắt Lệ Hương lúc này như đang trải qua một trận đ·ộng đ·ất, r·úng đ·ộng đến cùng cực.
[Không nên hét lớn] - Dòng chữ đó thay đổi.
[Hiểu chứ…?]
…
Hết chương 120.
——————————