Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 119: Không nên hét lớn. (1)




Chương 119: Không nên hét lớn. (1)

Bệnh viện Tiên Thảo, chi nhánh Quận Bốn.

Bệnh viện vào buổi tối thường mang lại một cảm giác rất khác biệt. Không hề có ánh sáng mềm mại hay bầu không khí ấm áp; lúc này, dưới bóng đèn vàng nhạt là những góc khuất tối đen của hành lang sâu thẳm.

Được soi rọi bởi những ánh đèn yếu, hàng ghế dài và các chậu cây cũng trở nên lạnh lẽo và cô đơn. Mùi hương của các hoá chất và thuốc men góp phần làm cho bầu không khí càng thêm khó chịu và buồn tẻ.

Hải An đang đứng ở trong khoang thang máy, anh Táo và anh Cam đã sớm nhận được tin tức cậu báo rồi chạy tới đây. Nơi này không còn việc cần Hải An làm cho nên cậu liền muốn nhanh quay về nhà.

[Ngươi không đi tìm Quýt nhỏ à?] - Tuế bình tĩnh hỏi.

Đuôi mắt của Hải An hạ xuống, nhưng nơi đáy mắt lại không chút b·iểu t·ình: [Tao có thể thay Cá Chép báo m·ất t·ích cho các cơ quan an ninh]

Im lặng một hồi lâu, Tuế tiếp tục nói: [Dù cho ngươi đã sớm biết là nó không hề khả thi?]

Báo cảnh sát là một lựa chọn đúng đắn, thế nhưng nó lại không phải là lựa chọn quá sáng suốt trong hoàn cảnh lúc này. Mà so với cảnh sát không hề nắm giữ nhiều thông tin, thì rõ ràng Hải An lại biết được một số manh mối nhỏ.

Ví dụ như cậu biết vụ việc lần này có liên quan đến nhà đầu tư của Đài Sinh Tử, có liên quan đến giải vô địch đang diễn ra,… Đây đều là những thông tin rời rạc mà tuyển thủ số 331 đã khai báo, nhưng những thông tin này lại sẽ là vật cản đối với các cơ quan an ninh.

Ba chữ “Đài Sinh Tử” hệt như một mã độc, mọi vấn đề và hành động liên quan đến nó đều sẽ bị các thế lực ngầm làm cho t·ê l·iệt hoặc xóa bỏ. Nếu muốn cảnh sát nhận việc tìm kiếm thì Hải An nhất quyết không được để lộ ra ba chữ “Đài Sinh Tử”. Mà nếu vậy thì thời gian thu thập manh mối của cảnh sát sẽ kéo dài lâu hơn, còn có khả năng cao là sẽ gián đoạn ở giữa đường…

Hải An vuốt mặt thở dài, đôi khi đầu óc quá nhạy bén cũng không phải chuyện vui vẻ. Vì nó sẽ vô tình kéo bản thân vào những mớ phiền phức không đáng có.

— Phiền c·hết mất…

Thần sắc của thiếu niên thoáng chốc uể oải: [Thẻ thành viên của Đài Sinh Tử, mày để ở đâu?]



[Ở nhà!] - Tuế dõng dạc nói.

Cùng lúc đó, cửa khoang thang máy chậm rãi mở ra. Hải An nhìn lên số tầng hiện tại, chỉ mới là tầng bốn. Chiếc xe y tế nhỏ được đẩy vào trước rồi theo sau là hai nữ y tá khá trẻ.

Nữ y tá đầu tiên thì thầm: “Mấy giờ rồi nhỉ?”

Nữ ý tá thứ hai: “Chắc cũng gần một giờ sáng rồi, sao thế?”

“Tôi phải canh giờ để đến phòng bệnh số 673”

“Aa… là phòng của bệnh nhân bị PTSD nhỉ?”

*(PTSD - r·ối l·oạn căng thẳng sau c·hấn t·hương. Là một chứng r·ối l·oạn khuyết tật, phát triển sau khi trải qua một sự kiện đau thương)

Nữ y tá đầu tiên khẽ gật đầu: “Ừ, tối hôm qua, tôi đã truyền tĩnh mạch Midazolam (thuốc an thần) cho bệnh nhân đó. Thật may là cô ấy đã có phản ứng tốt với loại thuốc này”

Nữ ý tá thứ hai chớp mắt kinh ngạc: “Hả? Tôi lại thường ưu tiên sử dụng Diazepam (thuốc an thần) cho những trường hợp như vậy”

“Đây là yêu cầu từ phía người nhà bệnh nhân, có lẽ là do lờn thuốc. Yêu cầu đã được bác sĩ phụ trách phê duyệt. Đồng thời cũng phải truyền dịch tĩnh mạch trong vòng hai ngày tiếp theo…”

*(Truyền dịch tĩnh mạch là phương pháp đưa vào cơ thể một lượng nước, chất dinh dưỡng,… bổ sung dưỡng chất cho cơ thể)

Nữ y tá thứ hai có chút bận tâm: “Vậy là sẽ phải sử dụng Midazolam liên tục sao…?”



Nữ y tá đầu tiên rầu rĩ: “Phải, hy vọng là bệnh nhân đó sẽ không xuất hiện các triệu chứng lệ thuộc thuốc sau hai ngày…” - Cô nói.

Hải An đứng yên ở trong góc, cậu lắng nghe cuộc trò chuyện vu vơ không đầu không đuôi của hai nữ y tá, đầu lông mày bí mật khẽ chau lại. Tuế phát hiện ra liền nghi hoặc hỏi: [Sao thế?]

Thiếu niên lắc đầu: [Không có gì…]

Cửa khoang thang máy mở ra tại tầng trệt vắng vẻ, hai nữ y tá rời đi trước với chiếc xe đẩy rồi Hải An mới chậm chạp bước ra sau.



Đứng trong căn phòng có tầm nhìn toàn cảnh, Hải An không chút b·iểu t·ình quan sát cảnh tượng máu lửa của toàn bộ Đài Sinh Tử.

Dưới ánh đèn sân khấu lấp lánh và bóng tối xen kẽ, thứ âm nhạc mạnh mẽ như cái dùi trống đánh “đùng đùng” vào lồng ngực. Bầu không khí không chỉ đơn thuần là sự căng thẳng và hứng khởi mà còn lại một cảm giác điên cuồng và hỗn loạn bao trùm lên khắp mọi ngóc ngách.

Khán giả ở nơi đây vừa là những người quan sát, cũng vừa là những con thiêu thân c·hết c·háy trong cuộc chiến tiền tệ. Chúng hò reo, gào thét và cổ vũ như những con thú hoang. Chúng chờ đợi một cách vô cùng lạc quan, không hề ngần ngại trước cảm giác hỗn loạn và nguy hiểm cận kề.

Tuế cảm thấy nhàm chán, nó hỏi: [Lần đầu ngươi đến đây à?]

Hải An vẫn trân trân nhìn không chớp mắt, cậu khẽ gật đầu.

Tuế: [Cảm giác như thế nào…?] - Nó tò mò.

[“Sở thú” phiên bản b·ạo l·ực] - Cậu nhàn nhạt đánh giá.

Không lâu sau, cánh cửa sắt thép được gõ vang rồi ọt ẹt đẩy vào. Đi đầu là hai nhân viên của Đài Sinh tử, một trong hai người đang thận trọng cầm chiếc khay bạc nhỏ có chứa một tấm danh th·iếp đã ép nhựa loáng bóng.

Đây là tấm danh th·iếp kiểu cũ của anh Nghĩa, bên trên thậm chí còn có dấu mộc chính thức của Ban Giám đốc chi nhánh Hiệp hội và cả chữ ký viết tay độc quyền của anh. Tấm danh th·iếp này vốn là “bảo bối đa năng” mà anh Nghĩa đã đưa cho Hải An từ rất lâu rồi, thế nhưng mãi tới ngày hôm nay nó mới có dịp được nhìn thấy ánh sáng.



Hai nhân viên đi đầu quét mắt vài vòng quanh căn phòng hoàn toàn trống rỗng. Bọn họ hoang mang nhìn nhau rồi lại nhìn người phụ nữ đi theo sau với ánh mắt bối rối.

Mặc dù bị Ban quản lý triệu tập đột ngột, vậy nhưng trên gương mặt thanh tao của Lệ Hương, một chút tức giận hay bất mãn đều không có. Vẻ ngoài của cô ta vẫn chỉnh chu chẳng hề lôi thôi hay xuề xoà. Nếu ví Hải An là con đom đóm duy nhất phát sáng trong rừng rậm tăm tối, thì Lệ Hương lại chính là nụ hoa duy nhất toả mùi thơm ở trong vũng lầy.

Tuế lúc này bỗng nhiên cảm nhận được một sự không chắc chắn: [Cô ta… là người đã bắt Quýt nhỏ và đe dọa Cá Chép…?]

Hải An đứng ở một góc, toàn cơ thể được Vảy Bạc che phủ trong trạng thái vô hình. Cậu hiểu được điều mà Tuế đang suy nghĩ, càng quan sát thần thái yểu điệu của Lệ Hương, sắc mặt cậu lại càng thêm âm trầm: [Chưa thể kết luận được…]

Hai nhân viên dẫn đường cho Lệ Hương tới, ngay khi phát hiện Hải An đã “đi mất” bộ dạng của họ liền trở nên quýnh quáng. Một người lật đật chạy đi báo tin cho Ban quản lý, còn một người ở lại trong căn phòng ngột ngạt chung với Lệ Hương.

Hải An rủ mí mắt lặng lẽ chờ đợi.

Chừng nửa tiếng sau đó, hai nhân viên lúng túng thông báo cho Lệ Hương rằng cô có thể rời đi.

Lệ Hương từ đầu tới cuối đều vô cùng kiên nhẫn, cô bình tĩnh tới mức không hề có nửa điểm bất mãn. Trên gương mặt yên tĩnh thoáng lộ ra vẻ khó hiểu, đôi môi thanh thoát khẽ mím lại, cô nhìn qua căn phòng một lần nữa rồi ngập ngừng rời đi.

Hai nhân viên hà ra một hơi dài sau khi đã tiễn Lệ Hương ra khỏi, bỗng nhiên một trong hai hoảng hốt la lên: “T-tấm danh th·iếp đâu!?” - Gã ta chỉ tay vào chiếc khay bạc đã trống rỗng.

Vẻ mặt của người còn lại tích tắc trắng bệch: “T-tìm… mau tìm!!”

Trên hàng lang, Hải An tuỳ tiện nhét tấm danh th·iếp gần như vô giá vào trong túi quần, cậu giữ một khoảng cách vừa phải rồi lặng lẽ bám theo sau bóng lưng mảnh khảnh của Lệ Hương.



Hết chương 119.

——————————