Chương 118: Mày có muốn thử đổi phe không…? (3)
Phút đầu tiên, đám lâu la đứng ở phía xa không ngừng đưa tay dụi mắt. Chúng tỏ ra sửng sốt và lạ lẫm đối với những gì đang diễn ra trước mặt. Một con người bằng xương bằng thịt mới nháy mắt đã vô tung vô ảnh. Cảm giác bối rối và hoang mang trỗi dậy một cách không thể giải thích.
Không gian lâm vào yên tĩnh, mọi âm thanh của thế giới trở nên mờ nhạt. “Con vua” nuốt nước bọt, nó cẩn trọng mở miệng để thăm dò: “Bọn tao không biết mày là đứa nào, nhưng để thằng chó c·hết kia lại, mày có thể lành lặn rời đi…”
Câu nói vừa chấm dứt, trong nhà kho liền vọng tới vài tiếng hừ hừ cười. Sự bất an và bồn chồn tích tắc được đẩy lên đến mức tối đa, tóc gáy toàn thân đồng loạt dựng đứng.
Hải An chậm rãi cảm thán: “Ồ, rộng lượng… thế?”
Oành—!!
Không một chút dấu vết, “con vua” bất ngờ bị một lực lượng vô hình đánh thẳng vào mặt và bay xa cả năm mét.
Cảnh tượng chỉ diễn ra trong chốc lát, nhanh đến mức không kịp có một tiếng hét nào vang lên. Sống lưng của “con vua” đập mạnh vào bức tường rồi rơi thẳng xuống đất với một âm vang thật lớn. Trong nhà kho cũ run lên từng cơn chấn động, vụn bùn đất trong khe hở rớt xuống như màn mưa.
Mọi thứ xung quanh lúc này tựa như đoạn phim truyền hình bị nhấn nút dừng, đám lâu la há mồm trợn mắt nhìn “con vua” còn chưa rõ trời trăng mây đất đã b·ất t·ỉnh nhân sự. Có một chút chần chừ cùng lưỡng lự đang ngo ngoe dâng cao, cảm giác ngần ngại thì sinh sôi như nấm mốc.
Hải An đang cực kỳ tự tin và thong thả, cậu bước đến trước mặt một “con tốt” khác có ánh mắt láo liên. Làn da nhợt nhạt lập loè óng ánh những chiếc vảy nhỏ đầy tinh xảo.
Đây là đặc tính “không bắt mắt” của vô số hạt bụi ánh sáng được cậu trích xuất trong khoảng thời gian đầu ngày. Vảy Bạc lúc này có thể tự do làm đổi hướng ánh sáng xung quanh vật thể. Nói một cách nôm na là những đối tượng được Vảy Bạc bao phủ sẽ có thể giảm độ hiện diện, mờ nhạt đến mức vô hình.
Hải An ban đầu chỉ định nhẹ nhàng mang Cá Chép tàng hình và rời khỏi. Thế nhưng, vào lúc tới gần thì cậu nhận ra số lượng bụi ánh sáng lại không đủ để bao phủ cả hai. Mà bầu trời bây giờ thì chỉ có bóng tối mờ mịt, muốn bổ sung thêm cho Vảy Bạc thì cũng phải chờ tới khi trời hửng sáng.
“Con tốt” thứ nhất không đủ khả năng để phát hiện ra khí tức của Hải An, vậy nên nó hiển nhiên là chẳng thể tránh thoát khỏi kết quả b·ị đ·ánh hạ trong một đòn. Nắm đấm của Hải An được vung ra một cách lạnh lùng, tiếng động “ầm ầm” nổ lớn khiến sự căng thẳng và lo lắng của ai nấy đều trỗi dậy như một phản xạ tự nhiên.
Hải An âm thầm khẽ xuýt xoa, cổ tay cậu truyền đến cơn ê ẩm. Bởi vì Vảy Bạc không thể bao bọc được các hình thái năng lượng, cho nên Hải An chỉ có thể phát động mana ngay vào thời điểm da thịt chuẩn bị v·a c·hạm. Kỹ thuật này đối với cậu là vẫn còn quá sức, luồn mana bao bọc không ổn định đã gây ra dư chấn tê rần trên mỗi đầu ngón tay.
Đám lâu la co rúm lại và nhích người về gần sát nhau. Sự bất an ẩn chứa trong từng hơi thở, cảm giác lo sợ bám rễ như rong rêu. Chúng bắt đầu tập trung cao độ để chú ý âm thanh tới từ mọi hướng.
Mỗi bước đi chuyển của Hải An không nhanh cũng không chậm, mỗi động tác đều được thực hiện một cách tỉ mỉ và nhẹ nhàng, cậu tận dụng mỗi một khe hở để tiến vào nơi những “con cờ” đang đứng.
Trong không gian lúc này, chỉ với một âm thanh nhỏ nhắn cũng đủ để khiến những “con cờ” giật nảy mình và nhảy dựng lên. “Con tượng” ở không xa bất ngờ ăn trọn một đấm với uy lực khủng kh·iếp vào bụng, nó hét lên rồi trợn mắt đổ gục xuống đất. Vẻ mặt “con tượng” vô cùng vặn vẹo, không ngừng nôn ra máu tanh hôi cùng vụng nội tạng be bét.
Ở phút thứ hai, Tuế nhìn vào quỹ đạo và kỹ thuật vụng về của Hải An mà sự khẩn trương trong lòng cũng b·ị đ·ánh bay: [Ngươi đang sáng tạo ra một kỹ thuật đấm mới à?]
Nó nẫu ruột hướng dẫn: [Để chỏm của đốt xa thuộc ngón cái nằm trên đốt giữa của ngón giữa. Đốt xa và đốt gần của ngón cái sẽ tạo ra một góc vuông]
Hải An chẳng ừ hử chữ gì, thế nhưng thân thể vẫn rất thành thật mà làm theo. Nắm đấm sau khi được chỉnh sửa đã không còn cần cậu phải dồn lực siết chặt nữa. Những khớp xương đều như là vào đúng vị trí, chúng tự động hỗ trợ cho nhau, khiến nắm đấm trở nên cứng cáp và gọn gàng.
Áp dụng kỹ thuật Tuế vừa chỉ, Hải An tiếp tục nhắm vào gương mặt toàn là xương của “con mã”. Không còn cần phải phân tán lực cho các khớp xương, sức mạnh của cú đấm hệt như đã được nâng lên gấp mười. Quyền năng mà nó ẩn chứa lớn đến mức không thể cản nổi, hệt như dòng thác đang đổ xuống từ trên cao.
Ầm!!
Xương thịt nứt vỡ gây ra tiếng ma sát chói tai, cái đầu của “con mã” bật ngược về phía sau. Tưởng tượng nếu không có cái cổ cố định thì nó có lẽ đã bay xa như bóng. Đôi mắt của “con mã” tức khắc trắng dã, tiếng rên vang vọng lên nghe có vẻ vô cùng đau đớn.
Tuế nhếch môi lắc đầu: [Xoang bướm nát, c·ấp c·ứu không kịp thì có thể đi đoàn tụ với tổ tiên rồi]
“Con xe” đột ngột cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua làm rung chuyển từng phần của cơ thể. Nó nhận ra có cái gì đó đang đến, nó muốn quay đầu bỏ chạy tới nơi an toàn hơn theo bản năng. Nhưng chưa chờ nó kịp di chuyển thì đã bị một sức mạnh vô hình quăng ngã. Giống như hòn đá mà mấy đứa trẻ hay ném, cơ thể nó bị đập xuống đất rồi dội ngược lên.
Bờ trán của “con hậu” đã lấm tấm mồ hôi, sự căng thẳng từng chút một lan tỏa, như những sợi dây gai vô hình, bao quanh từng tế bào của thân thể. Những mảng đen tối của sự sợ hãi bao phủ tâm thần, làm mờ đi tầm nhìn và làm yếu đuối ý chí. Nó cảm thấy bản thân như một con thú bị kẹp trong lồng sắt; không thể tránh thoát; không thể vùng vẫy; không thể làm gì trước sự áp đảo đang lượn lờ xung quanh.
Phút thứ ba, “Con hậu” mơ hồ cảm nhận được một luồng không khí lưu động đang yếu ớt len lỏi. Thế nhưng dấu hiệu đó lại hệt như sợi tơ mảnh có thể chạm mà không thể thấy.
Cho đến khi nó nhìn thấy… nó thấy được “màu sắc” phía trước mặt đang dao động, nó thấy được không gian trước mặt đột ngột méo mó. Rồi nó cảm nhận được cơ thể đang văng đi như mũi tên, phảng phất như toàn bộ xương sườn đều đã gãy vụn, nó như một quả bóng bị đứa trẻ đá lăn lóc dưới sàn.
Vảy Bạc đặc tính “không bắt mắt” nó tương tự như một lớp vật chất định hướng ánh sáng, cố gắng làm cho mọi tia sáng trong môi trường chuyển hướng đi vòng qua đối tượng được nó bao phủ. Khiến cho đối tượng đó không hút hay phản xạ lại ánh sáng.
Cách hoạt động của nó cũng giống như khi đặt một bàn tay xuống dưới làn nước đang chảy vậy. Dòng nước sẽ tách ra, chảy vòng qua cánh tay rồi nối liền lại ở phía sau, lần nữa sáp nhập vào môi trường tự nhiên.
Vậy nếu cánh tay bên trong dòng nước không hề đứng yên thì sao? Nếu nó mạnh mẽ di chuyển thì sao? Thì…
“Dòng chảy” sẽ trở nên bất ổn và hỗn loạn…
Đó cũng chính là nhược điểm của đặc tính “không bắt mắt” - đối tượng mà nó bảo phủ cư nhiên không được di chuyển nhanh, mạnh hay phức tạp. Những “màu sắc” r·ối l·oạn mà “con hậu” nhìn thấy trước khi b·ất t·ỉnh chính là động tác vung đấm tới của Hải An mà Vảy Bạc không thể thừa nhận và theo kịp nổi.
Thế nhưng, dù nhược điểm đó có tồn tại, thì với trình độ của đám lâu la ở đây cũng chẳng thể khai thác ra được cơ hội gì… “Ván cờ” dưới tay Hải An rồi sẽ sớm kết thúc với một kết quả áp đảo.
…
Hết chương 118.
——————————