Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 117: Mày có muốn thử đổi phe không…? (2)




Chương 117: Mày có muốn thử đổi phe không…? (2)

Trong giây phút đầu tiên, một sự hoảng loạn khổng lồ theo bản năng vùng lên và nuốt chửng lấy tâm thần. Cảm giác giật thót tim lan tỏa khắp lồng ngực. Không khí xung quanh dần mong manh đến cực độ, hiện thực trở nên mất kiểm soát, tựa hồ như đang trải qua cảm giác bị thế giới đào thải.

Tuế ở trong tâm trí không ngừng kêu réo báo động đỏ.

Hải An lật người và nhìn xuống những ô màu sắc của kiến trúc đang không ngừng phóng đại, cậu biết Thanh Hà chắc chắn sẽ “vớt” cậu lên trong khoảnh khắc một sát na. Thế nhưng với cái tính cẩn thận đã ăn sâu vào máu, Hải An vẫn chậm rãi dùng ý chí để kêu gọi Vảy Bạc.

Da dẻ toàn thân tích tắc nổi lên những tầng tầng lớp lớp vảy, chúng thấp thoáng xếp chồng lên nhau cực kỳ gọn gàng. Sau gần năm ngày, số lượng bụi ánh sáng mà cậu thu thập đã vượt mức chỉ tiêu. Bây giờ Vảy Bạc dư sức bảo hộ từng tất da thớ thịt trên toàn cơ thể.

Cảm thấy vẫn không quá an tâm, Hải An lại bao bọc những bộ vị hiểm yếu trong một lớp mana phòng ngự đỏ sẫm. Mặc dù trình độ kiểm soát mana của cậu còn xa xa mới bằng được với Tuế, thế nhưng lúc này có còn hơn không.

Quá trình “giáng lâm” không diễn ra quá lâu, nhưng nó lại diễn ra một cách vô cùng khoa trương và ầm ỉ. Thanh Hà - Thần vậy mà thật sự không thèm “vớt” cậu lên, Thần chỉ giảm lại phần lớn tốc độ rơi trong một phút cuối.

Tiếng động đinh tai nhức óc của cú rơi đập vào thính giác của Hải An như tiếng sấm, cơn chấn động như s·óng t·hần xâm nhập toàn thân. Trái tim muốn theo quán tính mà tông bể xương sườn để vọt ra khỏi lòng ngực. Thần sắc của Hải An đã hơi tái trắng, cậu nghiến răng bất mãn rồi nói thành lời: “…Tất cả các vị Thần đều làm ăn không có lương tâm như thế này à?”

[Ngươi nói nhỏ lại một chút! Thanh Hà có khi vẫn còn ở đây!] - Tuế cũng oán giận đầy một bụng. Thay vì ngăn cản hành vi khinh nhờn Thần linh của cậu như thường lệ, thì giờ nó đã bắt đầu tìm cách để bao che.

Hải An chẳng bận tâm, bởi vì biết Thanh Hà còn ở cho nên cậu mới có động lực để nói chuyện thành tiếng: [Tao đã nói giảm nói tránh lắm rồi]



Thiếu niên bình ổn lại tâm trí, cấu áp chế xuống sự chấn động trong lòng rồi nhanh chóng đứng dậy, phủi hết đất cát trên người xong thì từ tốn bước ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át. Khung cảnh của nhà kho cũ cùng đám lâu la đang vật lộn tức khắc lọt vào dư quang.

Hải An ngước mắt nhìn Cá Chép, Tuế so với cậu còn nhận ra nhanh hơn. Nó không quá rõ ràng tình huống hiện tại, thế nhưng nó vẫn lên tiếng thúc giục cậu mau chóng hành động.

Hải An đếm sơ sơ số lượng của kẻ thù, tinh thần bỗng thấy buồn bực chán nản, cậu mệt mỏi nói: [Mày có muốn thử đổi phe không?] - Cái phe đông người trông có vẻ khá nhàn.

Tuế: [Lương tâm của ngươi để đâu rồi!?? Mau cứu người!!] - Nó trợn mắt.

Hải An cực kỳ bất đắc dĩ, cậu bình thản đi xuyên qua đám người, biểu cảm vẫn không chút dao động. Cậu bước đến trước mặt của Cá Chép, đôi đồng tử đen kịt như đầm nước c·hết, u tối chẳng khác gì hai hòn than đã hoàn toàn cháy rụi, không hề phản chiếu hình bóng của bất kỳ ai.

Thân thể của Cá Chép đã hơi nghiêng ngả, giống như chỉ cần một cơn gió mạnh chút thổi qua là anh sẽ ngay lập tức đổ rạp.

Những tia ý chí mong manh chống đỡ cho cơ thể cũng đang dần bị bào mòn đi. Anh ngẩng đầu lên trong bộ dạng nhếch nhác thảm hại, mặt mày sưng húp, máu mồm máu mũi từ vết rách chỗ mí mắt khoé môi, chúng cứ túa ra, chen lấn rồi trượt dài xuống cằm.

Cá Chép vơ vét hết chút sức lực còn lại để thì thào: “Quýt nhỏ… b-b·ị b·ắt đi mất rồi”

Hải An: [Quýt nhỏ?]

[Em gái của Cá Chép] - Tuế chậm chạp đáp.



Cơ thể nát bươm của Cá Chép sau câu nói trên liền trượt xuống theo bề mặt loang lổ của cánh cửa, để lại một đường máu dài thê lương cùng bất lực. Hai mắt anh vẫn còn mở hờ, nhưng ý thức thì đã hoàn toàn tan rã. Nhịp tim trì trệ và tiếng hít thở yếu ớt như có như không, chúng chính là lời “méc chuyện” có tính sinh động nhất.

Cá Chép đã làm rất tốt rồi, chỉ với một “quân vua” mà anh đã kéo dài “ván cờ” đến tận lúc này. Giờ, cứ để “ván cờ” đó lại cho người phù hợp hơn, để lại cho một người cực kỳ có thiên phú trong việc “chơi cờ”.

Hải An thu hồi ánh mắt, cậu quay đầu lại và đánh giá bộ dạng cảnh giác của đám lâu la phía sau. Cậu thật sự chẳng hề có chút hứng thú nào với mấy trò đánh nhau của bọn chỉ phát triển mỗi tứ chi đó, cậu nhàn nhạt hỏi: [Bây giờ đầu hàng thì có được thả đi không?]

[Chẳng lẽ ngươi thật sự không rõ câu trả lời?] - Chất giọng của Tuế âm trầm và nặng trĩu.

Đám lâu la trân trân quan sát từng nhất cử nhất động, bọn chúng không hề có nhận biết đối với Hải An, càng là không thù không oán. Vậy nên bọn chúng cũng không đại gì mà xông lên làm liều.

Chúng nhìn Hải An đứng đó một cách uể oải, ánh mắt bình thản của cậu khiến cho chúng cảm thấy hệt như đang bị chiếu bởi một tia sáng mạnh, làm lộ ra mọi bí mật và điểm yếu muốn giấu. Không thể tránh khỏi loại cảm giác như đang bị một sự tồn tại cao cấp hơn kiểm soát tuyệt đối.

Sự im lặng của Hải An lúc này đã trở thành một gánh nặng tinh thần vô cùng lớn, càng làm cho chúng cảm thấy mơ hồ và không an tâm.

[Ngươi phải mất bao lâu thì mới có thể xử lý xong? Mười lăm phút?] - Tuế hiện tại đang rất khẩn trương.



[Không thể dùng máu để trị liệu cho Cá Chép à?] - Hải An không trả lời, cậu hỏi.

Tuế nhíu mày: [Ta đã nói rồi, máu là môi giới, không phải thần được. Cơ thể con người không thể chịu nổi]

Hải An: [Không phải đã có hai ngoại lệ thành công sao?] - Cậu đang nhắc đến thằng Ba và người thanh niên bị gãy nát hai chân.

Tuế: [Phải, sử dụng máu vẫn sẽ tồn tại khả năng thành công. Nhưng ngươi có thể tính ra được xác suất đó à? Tính ra rồi thì ngươi dám đánh cược sao?]

Tuế ngừng lại một hồi lâu, rồi nó tự nói: [Ta thì không dám đâu…]

Tuế không hề xem trọng sinh mệnh, nhưng hiển nhiên là trong suốt những tháng năm mà nó tồn tại, “ngoại lệ” đã được sinh ra. Những “ngoại lệ” mà Tuế không hề muốn chúng sẽ biến mất. Và khoảng thời gian huấn luyện cùng Cá Chép đã đủ để đưa anh vào cái “ngoại lệ” trên.

Tình trạng của thằng Ba và nam thanh niên khi đó dù có cộng lại cũng không đủ để so sánh với một Cá Chép lúc này. Chỉ cần nhìn vào cách mà hai người đầu có thể duy trì tỉnh táo và cách mà Cá Chép phía sau đang thoi thóp đến hôn mê thì kết quả cuối cùng đã chẳng hề khó đoán.

Nếu bây giờ còn “nạp” thêm vào người Cá Chép một lượng đau đớn lớn thì có khác gì là đang tiêm tử cho anh đâu?

Nó thều thào: [Xử lý nhanh rồi đến bệnh viện thôi…]

Hải An rủ mí mắt, trầm ngâm: [Năm phút] - Nói rồi cậu bất chợt lùi bước, ánh mắt lạnh lùng mà khắc nghiệt. Vóc dáng cao ráo của cậu hệt như làn sương mà nhoè nhoẹt dần, hoà làm một với bóng tối mờ ảo xung quanh.



Hết chương 117.

——————————