Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 116: Mày có muốn thử đổi phe không…? (1)




Chương 116: Mày có muốn thử đổi phe không…? (1)

Quay lại chừng mười phút trước.

Đây là đêm thứ sáu mà Hải An bị “mắc kẹt” dưới miệng hố sụt. Dù đã là nửa đêm, thế nhưng cảnh tượng dưới lòng đất lúc này chẳng khác gì một bức hoạ tràn ngập huyền bí.

Những hạt ánh sáng lơ lửng như sao trời, sinh động như đom đóm. Chúng kết nối với nhau, tạo ra một không gian với những dòng ánh sáng nhẹ nhàng mà lấp lánh, mềm mại mà mê hoặc. Chúng phảng phất như những viên pha lê, khiến cho mọi sự tồn tại của thiên nhiên xung quanh trở nên mờ nhạt hẳn.

Hải An đang ngồi xếp bằng ở giữa trung tâm bức họa, khí chất nhàn nhã và vẻ mặt lạnh đạm cũng khó mà che giấu hết sự ngán ngẩm nơi đáy mắt. Cậu nhìn những ổ bánh mì ngọt trên tay mà miệng lưỡi bất chợt cảm thấy nhạt nhẽo.

Mặc dù Hải An vốn không có yêu cầu quá cao đối với thức ăn, thế nhưng việc cứ nuốt bánh mì suốt sáu đêm liền đã khiến vị giác của cậu chán ngán tới mức muốn b·iểu t·ình đình công. Cậu cụp mắt dọc phá mẫu bánh mì trên tay, còn tâm trí thì đang nhanh chóng tính toán thời gian để quay về đô thị.

Giữa bầu không khí yên tĩnh mà ảo diệu, sợi dây cảm ứng của Hải An bỗng chốc réo vang. Cậu ngẩng đầu lên để quan sát, hai mắt chớp chớp thoáng ngẩn người: [Cái nơi này cũng có nhiều ma quá nhỉ…?]

Tuế: [……] - Nó cảm thấy nhân sinh lúc này thật mệt mỏi.

[Ngươi nghĩ mấy con ma sẽ có được dáng vẻ như thế à?] - Nó thật sự rất hồ nghi. Là do thế giới quan của nó quá nông cạn? Hay là do nhân sinh quan của Hải An quá dị hợm?

Tuế hừ mạnh, nó thay mặt “con ma” vừa mới tới để giới thiệu: [Là Thanh Hà - Thần của vệ tinh này]

Thanh Hà - trạng thái của Thần về bản chất thì cũng có chút giống với linh thể trắng ngà của Theia. Chẳng qua, khác với Theia đang b·ị t·hương thì dáng vẻ của Thanh Hà lại vô cùng rõ ràng.

Thần lơ lửng ở giữa những hạt ánh sáng, bức hoạ vốn xoay quanh Hải An ngay lập tức bị đổi chủ. Mang theo một cảm giác thanh cao mà tinh tuý, sự hiện diện của Thần khiến không khí xung quanh trở nên trang trọng.



Với những bước đi đầy uyển chuyển và hoàn mỹ, Thanh hà hệt như một thiên sứ vừa mới giáng trần. Với chiếc đầm dài như mây trắng, không cần gió vẫn bồng bềnh nhấp nhô. Với mái tóc mượt đen như đêm tối, hệt như dải lụa đang vương vấn quanh vai.

Chiếc nón cói rộng vành che khuất cả gương mặt, thế nhưng ánh mắt lôi cuốn mãnh liệt của Thần vẫn khiến Hải An có thể rõ rệt cảm nhận thấy.

Theia đang lặng lẽ quan sát từ phía xa, cơ hồ như đang nhìn thấy bản thân trong quá khứ huy hoàng khi xưa. Thanh Hà đối với Theia nhẹ gật đầu, một lời chào hỏi vừa vặn mà không hề thiếu lễ nghĩa.

Bất chợt, Thanh Hà vươn bàn tay trắng nõn tới mức gần như trong suốt. Giọng nói trung tính dễ nghe của Thần vang lên: “Cứu… hay không cứu?”

Thời gian trôi qua còn chưa đủ một giây, kim giây của chiếc đồng hồ có khi còn chưa kịp nhảy, Hải An tức tốc vươn bàn tay với khớp xương rõ ràng, cậu nắm chặt lấy cổ tay của Thần như đang nắm một chiếc phao cứu mạng, điềm nhiên mà lại dứt khoát: “Cứu”

Hiện trường bỗng chốc rơi vào một sự im lặng quỷ dị. Đến cả bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Hà cũng phải bí mật khẽ run lên. Nếu câu hỏi của Thanh Hà khiến mọi người ở đây cảm thấy mơ hồ, thì hẳn câu trả lời ngay sau đó của Hải An càng khiến sự mơ hồ kia nháy mắt hoá thành mê mang.

Tuế mắt to mắt nhỏ ngờ vực: [Ngươi lại tính làm gì nữa?]

[Làm gì là làm gì?] - Hải An hỏi ngược lại.

Tuế: [Nếu không làm gì thì tại sao ánh mắt của ngươi lại như thế!?]

Hải An lúc này đang dùng vẻ mặt “đơn thuần” để ngóng nhìn thế giới: [Mày có biết ngu ngốc cũng là một loại bệnh phải trị không?]

Cậu nói: [Có người… Không, là có Thần hào phóng (?) muốn cho tao quá giang về Thành Phượng Vĩ, tao tất nhiên là phải mau chóng nắm lấy rồi]



Tuế c·hết lặng, nó không muốn hiểu: [Một ngày nào đó ngươi chắc chắn sẽ bị trời đánh]

Hải An khúc khích cười, câu hỏi của Thanh Hà đã sớm bay từ tai này qua tai khác. Bây giờ đối với cậu, Thanh Hà - Thần đang đứng ở trước mặt không khác gì một phương tiện… khụ khụ, không khác gì một người tốt bụng đã lặn lội đến cái nơi khỉ ho cò gáy này để đón cậu về.

Trước khi Thanh Hà quyết định hiện thân, bản thân Thần đã suy diễn ra vô số các kịch bản và các hướng mà câu chuyện sẽ phát triển. Thần muốn nhìn thấu “đứa nhỏ” trước mặt này, nhưng lại không muốn nói quá nhiều sẽ bất cẩn để lộ tâm tư.

Song, cái tình huống hiện tại thật sự là Thần chưa từng nghĩ tới.

Lựa chọn của Hải An rất phù hợp với mong muốn của Thần, còn có phần dứt khoát hơn những gì Thần hy vọng. Rõ ràng bản thân là người được lợi, nhưng chả hiểu sao Thanh Hà lại cảm thấy mình như đang bị một người nào đó âm thầm tính kế. Cảm xúc tụt dốc một cách vô cùng khó hiểu.

Theia có chút ngơ ngác, mãi đến khi bóng dáng cả hai biến mất khỏi nơi đây, bóng tối lần nữa tràn về xâm lấn từng ngóc ngách thì Thần vẫn chưa hiểu ra được chuyện gì…

Cảm nhận mỗi chuyển động của cơ thể, Hải An thật sự đang được nâng lên giữa không trung. Dường như đang nằm trên dòng chảy êm đềm của không khí; chẳng khác gì bản thân vừa hoá thành đám mây nhỏ, nhẹ nhàng và tự do.

Bầu trời đêm trải rộng trước mặt, rực rỡ với hàng vạn ngôi sao lấp lánh. Tựa những viên đá quý được rải trên một tấm lụa đen. Vô số cơn gió luồn lách qua từng kẽ tóc, sự bình yên và thanh thản ấp đến quá bất ngờ.

Hải An có thể nhìn thấy được ánh đèn thất sắc nhấp nhoáng của đô thị nơi chân trời. Cuộc sống vẫn đang diễn ra trong sự tĩnh lặng, người dân vẫn còn đang chìm sâu trong giấc ngủ say nồng.

Đến khi cả hai bước vào phạm vi của Thành Phượng Vĩ, Hải An đảo mắt ngó nghiêng rồi giật nhẹ ngón tay của Thanh Hà: “Ngài cho tôi xuống ở bên kia…”

Mặc dù gương mặt của Thanh Hà đã bị vành nón cói che khuất, thế nhưng lúc này không cần nhìn cũng đủ biết sắc mặt Thần không hề đẹp đẽ. Thanh Hà chẳng thèm ừ hử nửa chữ, song việc Thần tăng nhanh tốc độ bay lại tương tự như lời từ chối.



Hải An hà ra một hơi bất đắc dĩ vô cùng.

Tuế: [Đã đi ké rồi mà còn đòi hỏi!]

Di chuyển thêm một hai phút, Thanh Hà dừng lại trên bầu trời của Quận Tám. Làn không khí ở nơi này mát mẻ dễ chịu, vành nón cói lất phất nhấp nhô. Với khoảng cách gần như thế này, Hải An đã có thể nhìn thấy được phần lớn ngũ quan cùng biểu cảm trên gương mặt Thần.

Thần có một “giao diện” hệt như những mô hình CGI. Tức là một vẻ đẹp sáng ngời đến mức hoàn mỹ không khuyết điểm. Một vẻ đẹp thoát tục mà không ngôn ngữ nào có thể miêu tả đến. Chẳng qua, ánh mắt của Thần lúc này lại thiếu đi sự linh động ấm áp, cho nên cái xinh đẹp đó có vài phần sắc bén mà lạnh lùng.

*(CGI là từ viết tắt của Computer-Generated Imagery - công nghệ mô phỏng hình ảnh bằng máy tính)

Yết hầu của thiếu niên bất chợt lăn lộn. Từ tận đáy linh hồn, cậu cảm thấy có một sự bất an đang không ngừng xông lên.

— Chắc không thể đâu nhỉ…

Hải An âm thầm cầu nguyện, nhưng Thanh Hà - vị Thần hàng thật giá thật đang bay trước mặt cậu lại từ chối đáp lời.

Cánh tay Thần mà cậu đang nắm bỗng đột ngột trở nên xuyên thấu. Hải An nhìn hai tay vừa bắt hụt vào không khí, rồi lại ngơ ngác ngước đầu nhìn Thần… Cậu hiện tại có chút xúc động muốn mở miệng chửi thề.

Song, đại não còn chưa kịp suy nghĩ ra nên chửi từ gì, thì cơ thể đã lấy lại được trọng lực và những cơn gió bắt đầu trục xuất cậu từ trên cao.



Hết chương 116.

——————————