Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 115: Chơi vui quá nhỉ…? (3)




Chương 115: Chơi vui quá nhỉ…? (3)

Tiếng đấm đá v·a c·hạm vào nhau cực kỳ liền mạch, không có lấy một giây dư thừa để phân tâm hay thả lỏng.

Cú đá chéo nhanh đến mức kinh ngạc vụt vào nửa thân trên của Cá Chép. Kéo lên một liên tưởng về con tượng đang chạy xéo trên bàn cờ. Tấn công từ xa và gây ra một c·hấn t·hương không thể ngờ đến.

Dưới sức ép cuồng bạo, Cá Chép cảm nhận được sự đau đớn và mệt mỏi khi cả cơ thể đang bị tàn phá. Nội tạng của anh bởi vì cú đá mà đã đảo lộn hết lên, chúng nhức nhói theo từng cơn co bóp, làm cho áp suất của các mạch máu trong cơ thể nháy mắt bạo nộ.

Cá Chép nén xuống cảm giác bủn rủn, anh nhắm vào những thùng gỗ xung quanh, đá nó về phía trước để tạo nên sự chậm trễ cho bản thân lấy lại quỹ đạo.

Anh tung ra một loạt đòn t·ấn c·ông vào chấn thủy, vào mặt rồi nhấn mạnh ở cú đá xương đùi. Mỗi pha t·ấn c·ông đều như viên thiên thạch giáng xuống từ trên cao, như v·ũ k·hí được ném ra từ trong tối, mang theo uy lực vượt trội, cố gắng phá hủy bức tường thịt của “con vua” vừa lao lên.

Bất ngờ, Cá Chép sơ sẩy để lọt mất một cú đấm nhanh bằng tay chủ lực. Nó trực tiếp và hiệu quả tựa như một con xe đang nhanh chóng càn quét bàn cờ. Má phải bắt đầu ê ẩm sau cú đấm, Cá Chép đáp trả bằng cách làm động tác đá thấp để nhử “con xe”. Ngay khi “con xe” nâng chân để thủ thì anh cong người tung ra đòn chỏ sắc bén từ dưới lên cằm.

Cùng lúc đó, Cá Chép đã không thể kịp vặn mình để cản lại một cú đá vòng quanh nhắm vào sơ hở ở phía sau. Đó là cách di chuyển linh hoạt của con mã cùng lối t·ấn c·ông đa dạng từ nhiều phía.

Cá Chép hổn hển thở, cơ bắp toàn thân căng trướng, trong khi chân và hông của anh lại đang gào lên một cách thảm thiết. Anh vào thế phòng ngự và kiên nhẫn chờ đợi, trên khuôn mặt đã thấm mệt là sự tỉnh táo và tập trung. Anh giảm lại nhiệt độ t·ấn c·ông và chỉ tung dòn khi cần thiết để duy trì thể lực. Anh sẵn sàng chạy theo chiến thuật dùng c·hấn t·hương để đổi lấy một lần phản công triệt để.

Anh kiểm soát và sử dụng cấu trúc môi trường xung quanh như bàn đạp. Cột thép loang lỗ hoen gỉ được anh mượn lực để lấy đà bật người. Pha đá ngang vào hàm mặt của “con hậu” tàn nhẫn mà hiệu quả. Cú đấm, đòn đá, cú lên gối và thúc chỏ đều đổ xuống uyển chuyển như mưa; lấn át như cơn hoả hoạn trong rừng tối. Dùng máu thịt làm nguyên liệu để bùng lên ngày một lớn hơn.

Cá Chép t·ấn c·ông vô cùng dũng mãnh. Mỗi cử chỉ, mỗi động tác đều là một phần của cuộc chiến không ngừng nghỉ. Thế nhưng anh cũng phải đối mặt với sự đe dọa từ nhiều hướng. Anh nỗ lực phòng ngự trước những pha đấm và đòn chân đầy ác ý. Cứ mỗi lần cơ thể phản ứng là hệt như anh đang tiếp nhận những thách thức có độ khó ngày càng tăng.

“Con mã” đạp vào chân của Cá Chép. Ngay lập tức, anh mất thăng bằng và phải nhào lộn ra sau. “Con mã” không hề bỏ lỡ mà lấy đà tiến đến, Cá Chép tiếp tục thuận theo để nhả chân lùi lại, rồi anh phối hợp với hành vi áp sát trắng trợn kia bằng pha gối bay đúng thời điểm.

Cảnh tượng trong nhà kho cũ lúc này đầy hỗn loạn và nguy hiểm.



Đám “con tốt” lần nữa nhảy đến, chúng dấn thân vào cuộc vật lộn, tham gia vào niềm vui đánh đuổi và đập phá. Một “con tốt” cố gắng t·ấn c·ông từ phía sau bằng cách đạp vào lưng của Cá Chép. Trong khi một con khác thì đang canh me bên cạnh để đánh úp vào lúc anh phân tâm phòng thủ.

Hai “con xe” thực hiện chiến thuật t·ấn c·ông đôi, gây ra một tình huống vô cùng áp lực. Còn xung quanh thì những “con tượng” và “mã” đang áp đảo từ mọi phía. Từng cá nhân trong bọn chúng đều đã có lúc bị Cá Chép mạnh mẽ đánh bay. Song, chúng lúc này lại ăn ý dựng nên một sự phối hợp cực kỳ chặt chẽ.

Những cơn bão t·ấn c·ông dồn dập đổ xuống, chúng nhắm vào những điểm yếu và lỗ hổng trong quá trình phòng ngự của Cá Chép rồi bộc phá một cách dã man.

Cơn đau nhói lan ra toàn bộ cơ thể, giống như tất cả các xương sườn đều đã vỡ nát. Hai chân thoáng lảo đảo, sức chịu đựng đang ngày càng hạn chế. Cá Chép dần mất đi lợi thế, cơ thể tích luỹ c·hấn t·hương nghiêm trọng, vô số cử động đã không còn trơn tru, phản xạ và lực ra đòn của anh bắt đầu suy giảm rõ rệt.

“Con vua” như nhận ra được biểu hiện cạn kiệt của Cá Chép, mắt nó hằn lên gân máu và bắt đầu xông vào. Nó phát ra tiếng cười tà ác mà bệnh hoạn. Liên tục nhắm vào các điểm yếu chí mạng như xương sườn, xương sọ, xương bướm. Nó hệt như đang sử dụng những hành vi b·ạo l·ực đầy máu me lúc này để giải tỏa sự căng thẳng và bí bách trong cuộc sống.

Những đòn đánh khủng kh·iếp liên tục truyền đến từ dưới ức. Cá Chép cố gắng phản kháng, nhưng sự vùng vẫy của anh là không hề đáng kể. Anh liên tục kéo giãn khoảng cách để giảm thiểu lại những đòn t·ấn c·ông. Song, kẻ thù lại quá nhiều, ập đến từ mọi hướng. Chúng dồn ép anh vào đường cùng, khiến cho anh không có thời gian để giảm đau.

Những cú đấm, đòn đá lao tới vô cùng trôi chảy. Kết hợp với “con hậu” đang t·ấn c·ông liên tục vào hông và xương chày. Sự khủng kh·iếp chưa chịu dừng lại ở đó khi “con hậu” bất ngờ lôi ra một lưỡi dao bấm và chém liên tục vào tứ chi của Cá Chép, hả hê tạo ra những v·ết t·hương sâu hoắm và rùng rợn.

Theo thời gian, hơi thở của Cá Chép trở nên r·ối l·oạn, cơ thể rỉ máu ở nhiều nơi và tinh thần sa sút bắt đầu phân tán. Dù đã cố gắng hết mình, thế nhưng anh hiển nhiên vẫn sẽ bị áp đảo bởi quân số kẻ thù lớn.

Thấy Cá Chép vẫn còn đang kéo dài hơi tàn để cứng ngắc chống cự, “con tượng” có được chút thời gian rảnh tay liền lụm lấy một cục gạch rồi tán nó vào đầu của anh với một lực khủng bố đến mức khiến nó vỡ vụn.

Đại não của Cá Chép liền “ong ong” anh đỏ mắt cắn chặt răng, chộp lấy cổ tay vừa mới phát lực của “con tượng” kéo nó vào trong phạm vi t·ấn c·ông của mình rồi chém chỏ một cách đầy dứt khoát vào hốc mắt và thái dương.

Song, anh còn chưa kịp tung ra được đòn thứ hai thì “con mã” đã từng bị anh đá văng lại say sưa dùng gậy sắt để giã vào hai chân sau.

Một tràng âm thanh dữ dội vang lên rất lớn, hai chân gần như gãy rụng. Cá Chép co rúm cơ thể rồi lảo đảo lùi ra xa. Thế nhưng “con xe” đứng trong tối đã sớm nắm lấy cây gỗ to thô sơ như một v·ũ k·hí và chờ đợi anh tiến vào. Nó dường như xem thân thể của Cá Chép là bao cát mà đập tới tấp một cách đầy hăng say.



Trong phút chốc, Cá Chép mất thăng bằng và lộn nhào xuống dưới đất. “Con hậu” tận dụng đoạn dây xích cần cẩu bị vứt xó để quấn chặt quanh cổ của anh. “Con xe” nhe răng nắm lấy áo và kéo đầu của Cá Chép lên cao, mở ra cơ hội cho một loạt những cú đấm tàn nhẫn khác.

Xương cốt của Cá Chép v·a c·hạm phát ra những âm thanh rùng mình. Thế nhưng đối với đám rác rưởi đang bao vây thì tràng tiếng động đó hệt như những cái vỗ tay tán thưởng.

“Con vua” nhảy thẳng lên người rồi chế ngự Cá Chép, sau đó nó như hóa thành tên man rợ mà đấm vào mặt anh một cách không ngừng nghỉ, hăng hái đạp vào đầu kể cả khi anh đã ngã xuống.

Cá chép như cảm nhận được một cơn đau thấu tận xương tuỷ. Thậm chí dần dà, anh có xu hướng không còn cảm nhận được nỗi đau nữa. Anh nghiến chặt răng, căng cơ bắp lên để đón đỡ, mặc kệ máu từ mũi và miệng đang chảy ra ào ào.

Cuối cùng, đôi mắt của Cá Chép bắt đầu mất đi ánh sáng một cách nhanh chóng, hơi thở dần trở nên thoi thóp. Anh như đang đi xiếc dây trên vực thẳm của hôn mê. Không còn đủ sức lực để đối phó với bất kỳ cuộc t·ấn c·ông nào khác.

Cá Chép đổ gục trên mặt đất với một cảm giác đau đớn và thất bại bao trùm…

Bóng tối dày đặc gần như bao phủ mọi ngóc ngách, chúng chỉ được phá vỡ ở một số nơi bởi những vệt sáng lờ mờ từ những chùm đèn của kiến trúc đô thị xa xa.

Tràng âm thanh ma sát nứt vỡ của xương cốt và máu thịt vang vọng thật sự đủ để kéo lên cơn ám ảnh. Thế nhưng, những tiếng động xót xa đó sẽ mãi chẳng thể chạm tới vầng hào quang loá mắt của phần thế giới còn lại.

Đột ngột…

Một ngôi sao sáng chói cơ hồ như vừa được các vị Thần thả xuống từ giữa bầu trời vô tận. Phía trên nhà kho cũ xuất hiện những vệt sáng rực rỡ, nó xé nát cái nóc nhà già nua rồi lao “oành” xuống vị trí của những thùng gỗ cũ kỹ.

Một cơn sóng vang dội lan toả, gió từ bốn phương tám hướng thổi qua, vô tình đã nhấc lên một tấm màn bụi dày đặc. Sau khi đáp đất, ánh sáng trắng bạc của ngôi sao không hề bị dập tắt. Nó chiếu sáng lên mọi góc khuất, chiếu sáng toàn bộ ngóc ngách của nhà kho. Tạo ra những bóng đổ lạ mắt trên tường gạch mốc xanh và trên các vật dụng đồng nát bị bỏ xó.

Tầm nhìn của đám lâu la bị ảnh hưởng ngay trong tức thì, đôi mắt tam giác hèn hạ của tuyển thủ số 331 híp chặt. Cá Chép nhân cơ hội đó mà đã đột phá hết phần sức lực còn lại rồi vùng thoát khỏi mặt đất tanh hôi. Anh bước lùi ra đến trước cánh cửa của nhà kho, hệt như một con thú nhỏ đang sẵn sàng để đồng quy vu tận.



Đám lâu la lúc này lưỡng lự không biết nên quan sát ngôi sao vừa rớt xuống hay nên tiếp tục nhào về phía “con mồi” b·ị t·hương vừa bỏ chạy.

Tuyển thủ số 331 nhíu mày, để “con mồi” thoi thóp dưới vuốt vùng thoát, vẻ mặt của hắn lúc này vô cùng khó coi. Vậy nhưng chưa chờ hắn đưa ra mệnh lệnh mới, âm thanh sột soạt răn rắc bỗng từ xa truyền tới.

Theo từng giây trôi đi, bức màn trắng xóa dần lặn xuống. Phảng phất như chiếc hộp Pandora đang chuẩn bị hé mở, để lộ ra hình bóng xám đen của một con người với tứ chi thon dài.

Mặt mũi của người nọ vẫn còn ẩn sâu trong bóng tối, nhưng chất giọng trầm ổn lạnh nhạt lại khẽ khàng vang lên. Đám lâu la bởi vì kinh ngạc chưa hoàn hồn, mọi động thái đều đã khựng lại. Cũng nhờ thế mà lời cảm thán của người nọ lọt vào tai chúng vô cùng rõ ràng.

Tiếng tặc lưỡi bất mãn của người nọ có chút chói tai: “Tch… Tất cả các vị Thần đều làm ăn không có lương tâm như thế này à?”

Đám lâu la nghe mà ngẩn người đến không biết phải làm gì.

Thân thể của Cá Chép nhếch nhác, máu theo làn da rỉ xuống nền đất bẩn thỉu, hầu như mọi tế bào còn sống trên cơ thể đều đang kêu gào thảm thiết. Thế nhưng, vào giây phút khi giọng nói với xúc cảm xa lạ mà âm tiết lại cực kỳ thân quen kia cất lên… Tâm trí của Cá Chép như hồi quang phản chiếu mà hoàn toàn thanh tỉnh.

Anh dùng ánh mắt sưng húp đầy ngỡ ngàng nhìn về phía của người nọ. Bóng dáng bước đến kia với điệu bộ thong dong, bàn tay phải còn đang tuỳ tiện xua xua làn khói vẩn đục ở trước mặt.

Người nọ đạp lên những mảnh gỗ mục, tốc độ bước đi vừa vặn mà lại có chút thả lỏng. Hoàn toàn trái ngược với quả tim đang nhốn nháo tới mức muốn nhảy vọt lên cổ họng của Cá Chép.

Gương mặt với vẻ trấn tĩnh đặc trưng của Hải An lộ ra dưới tia sáng tờ mờ. Sự lười biếng bất cần đời toả ra từ mọi đường nét trên cơ thể. Từ cái cách cậu đi bộ chậm rãi đến cách cậu nhìn chằm chằm vào không gian xung quanh mà không có bất kỳ sự quan tâm nào.

Hải An dương ánh mắt đen kịt như một bể chứa đầy mực đặc sệt, cậu nhìn thoáng qua cơ thể của Cá Chép, rồi nhếch mi quét mắt một vòng qua đám lâu la ở xung quanh: “Bốn, tám, mười hai… mười sáu” - Cậu từ tốn đếm, có chút giống với cảnh tượng của tử thần đang điểm danh.

Thiếu niên khẽ cười: “Chơi vui quá nhỉ…?”



Hết chương 115.

——————————