Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 114: Chơi vui quá nhỉ…? (2)




Chương 114: Chơi vui quá nhỉ…? (2)

Cá Chép bước đi trên con phố nhộn nhịp, nơi đang diễn ra vô số cuộc sống rộn ràng và sôi động. Tiếng nói vang vọng từ những nhà hàng và quán bar ven đường, cùng với nhịp sống vội vã của những người qua lại.

Thế nhưng trong trí não mê mang của Cá Chép, mọi âm thanh dường như được giảm nhẹ đi và hoàn toàn mất hết sự năng động.

Ánh đèn vàng nhấp nhô chiếu sáng từng chi tiết trên khuôn mặt hờ hững. Với b·iểu t·ình mờ mịt và ánh mắt mơ hồ, đầu óc của Cá Chép hoàn toàn trống rỗng. Ngoài cảm xúc lo sợ cho Quýt nhỏ ra thì không còn một suy nghĩ nào khác. Nó khiến anh trong vô thức đã lãng quên hết mọi thứ xung quanh.

Cá Chép vô tâm bám theo bóng lưng xa lạ của tuyển thủ số 331, cho đến khi bầu không khí dần trở nên khác biệt so với sự ồn ào và đông đúc ban đầu thì anh mới giật mình ngẩng đầu lên.

Trong tầm nhìn của anh lúc này là một khu nhà kho cũ bị bỏ hoang đầy u ám và sơ sài. Bốn bức tường gạch vôi bong tróc và mái nhà đã rách nát loang lổ. Với những cột thép móp méo cùng hàng loạt thùng gỗ cũ kỹ.

Khi cửa nhà kho được mở ra, không gian bên trong khiến người ta liên tưởng tới một mê cung đen tối, hệt như một thế giới của sự bất an và tội lỗi.

Đám lâu la bên trong nhà kho đồng loạt quay phắt đầu lại, ánh mắt và vẻ mặt của chúng liền biến đổi như đám thú hoang chờ đợi tới được con mồi.

Vẻ mặt của Cá Chép lại càng thêm ác liệt: “Mang người ra” - Anh cảnh giác nói; nhìn bóng tối đang lặng lẽ lan tỏa khắp nơi; Cá Chép không thể không nghĩ tới những điều chẳng lành.

Tuyển thủ số 331 giang tay làm tư thế mời: “Vào rồi nói” - Đôi mắt tam giác đầy mưu hèn kế bẩn của hắn dáo dác nhìn.



Cá Chép lúc này đã không còn đường lui, trong số những lựa chọn của anh càng không xuất hiện hai chữ “từ chối”. Khả năng Quýt nhỏ bị nhốt ở nơi này là bao nhiêu? Khả năng thằng rác rưởi trước mặt đang chơi xỏ anh là bao nhiêu?

Cá Chép có thể phán đoán… nhưng anh lại không dám đánh cược.

Bởi vì cái giá khi anh đoán sai là quá lớn, dù là cái đầu hay là cái sau thì kết quả cuối cùng vẫn khổng lồ tới mức khó lòng thừa nhận. Thế nhưng, hãy suy nghĩ một cách đơn giản hơn. Anh sẽ lựa chọn đưa nguy hiểm cho bản thân hay đưa nguy hiểm cho Quýt nhỏ?

Câu trả lời… vô cùng rõ ràng.

Cơ bắp toàn thân của Cá Chép căng chặt, adrenaline tràn ra khiến nhịp tim của anh dập nảy vội vã. Từng dây thần kinh đều đã vào tư thế sẵn sàng để chiến đấu, Cá Chép bước vào nhà kho cũ…

Cánh cửa đang dần khép, tiếng động nặng nề của kim loại v·a c·hạm với nhau. Mỗi tiếng lách cách và rung rinh vang vọng, nó cứ như là đang đếm ngược cho sự nguy hiểm rất cận kề.

Tuyển thủ số 331 lướt ngang qua vị trí của Cá Chép. Theo từng bước chân tiến vào sâu, đám lâu la xung quanh hắn ta cũng lục dục đứng thẳng người dậy.

Cá Chép không hoảng cũng không loạn, giọng nói ổn trọng mà hung hãn: “Mang người ra” - Anh lặp lại yêu cầu của mình.

Tuyển thủ số 331 nhìn anh rồi banh miệng cười gian trá: “Người không phải đều ở đây hết rồi à?”



“Mày với Lệ Hương có quan hệ gì?” - Cá Chép vẫn bình tĩnh hỏi. Quýt nhỏ không có ở đây, tảng đá trong lòng anh vẫn còn đang treo lủng lẳng chưa thể rơi xuống.

“Lệ Hương…? Con đàn bà mà mày đang ầm ỉ tìm kiếm?” - Tuyển thủ 331 nhún vai, giễu cợt đáp: “Tao còn chả biết mặt mũi nó xấu hay đẹp”

Sắc mặt của Cá Chép lúc này có phẫn nộ đan xen cả nôn nao: “Mày muốn cái gì?”

“Tới lúc này rồi mà mày vẫn còn chưa hiểu?” - Tuyển thủ số 331 nghệt mặt hừ hừ cười: “Đập c·hết con mẹ nó-!!”

Ngay khi cầu nói tục tăng kia vang lên, bầu không khí tức tốc liền trở nên căng thẳng. Những tiếng bước chân và tiếng thở dồn dập; tiếng cười khinh bỉ và tiếng động của gậy gộc đập vào mặt tường mốc xanh.

Bản chất hoang dại của đám lâu la đần lộ ra theo từng cái nhe răng thè lưỡi cùng ánh nhìn lom lom đầy táo tợn.

Cá Chép nghiến thật chặt hàm rồi vào thủ thế. Anh nhìn mười sáu tên rác rưởi đang lao lên mà cứ ngỡ như bản thân đang chơi một ván cờ - một ván cờ vua ở giai đoạn tàn cuộc đầy sự chênh lệch về quân số.

Sức lực của phe địch vô cùng đầy đủ, trong khi thể lực hiện tại của anh thì đã tiêu hao, mất đi sự sung mãn đầu ngày. Cũng bởi vì thế mà từng chuyển động của Cá Chép lúc này đều phải được tính toán và cân nhắc cẩn thận.

Cuộc giao tranh bắt đầu, “ván cờ” chuyển động trong sự gam go - nơi mà mỗi bước di chuyển là một đòn t·ấn c·ông ác liệt hoặc sự phòng thủ cực kỳ kiên cố. Mọi động thái của Cá Chép kể từ giờ đều sẽ mang theo rủi ro và hậu quả khôn lường.



Cá Chép nhanh nhẹn đưa tay nắm thóp được một cú đá đang bay tới, anh dũng mãnh quật ngã cơ thể bằng bảy tám bao gạo của “con tốt” xuống nền đất. Chiếc chân dài đầy quyết liệt lựa chọn vị trí hàm dưới để t·ấn c·ông. Xương cổ của “con tốt” tức khắc kêu lên khùng khục, hệt như có một vật liệu cứng vừa bị nghiền nát trong không gian cô đặc.

Anh tiếp tục đỡ đòn t·ấn c·ông thứ hai, thứ ba và thứ bốn, chuẩn xác chụp được nắm đấm uy lực thứ năm. Phản công bằng cú móc từ dưới lên đầy kỹ thuật và hiểm hóc. Rồi sau đó linh hoạt cúi đầu để né tránh pha áp sát từ phía sau, ăn miếng trả miếng bằng cú chỏ lật vào thẳng cằm.

Cá Chép thành thạo khai thác ngũ giác và bát chi; không chỉ để tối đa hoá lợi thế, mà anh còn phải suy tính kỹ lưỡng để tạo ra tình huống phù hợp với ưu thế của bản thân.

Cá Chép lần nữa nắm chặt tay thành quyền, anh đem máu thịt của mình hoá thành v·ũ k·hí. Liên tục đưa ra những cú đấm mạnh mẽ như cuồng phong dữ dội. Một “con tốt” khác bị anh đánh bay, nắm đấm va vào cơ bắp, gây ra t·iếng n·ổ lớn “uỳnh uỵnh”.

Tận dụng vài hơi thở để quan sát thế trận, Cá Chép nhận ra bản thân đã hoàn toàn bị mắc kẹt giữa một đám rác rưởi không lối thoát. Chúng tựa như bầy sói đói; không chút lúng túng hay khoang nhượng; đồng loạt lao đến như một phản xạ và t·ấn c·ông như một bản năng.

Cá Chép dùng những đòn đá để thiết lập lại khoảng cách, chẳng may cổ chân trái bị một “con mã” ở gần nắm lấy. Anh không suy nghĩ nhiều liền nhún chân còn lại để bật nhảy, thực hiện một cú thúc gối chính xác vào chấn thuỷ.

Không để Cá Chép tiếp tục giãn cách, đám “con tốt” sấn tới từ mọi hướng. Chúng hợp sức với nhau, tạo ra một lớp hàng rào kháng cự khó xuyên thủng. Một khu vực bị phong tỏa được dựng nên xung quanh Cá Chép. Nó khiến anh rơi vào thế bị động và vô cùng chật vật khi t·ấn c·ông.

Cá Chép bất đắc dĩ phải tiếp nhận một đòn đấm thẳng vào mặt, pha t·ấn c·ông đó vô cùng giống với hình ảnh một con tốt quyết đoán đang di chuyển về phía trước để chiếm lĩnh ô cờ trống.

Toàn thân Cá Chép lúc này đã thấm ướt mồ hôi, anh làm ra một động tác giả, mồi “con tốt” trước mặt thực hiện cú đá cao. Rồi sau đó anh uyển chuyên thu mình lại để gạt ống chân trụ. “Con tốt” ngay lập tức chụp ếch xuống mặt sàn, không kịp ngẩng đầu đã ăn trọn cú húc chân vào mạn sườn và văng xa.



Hết chương 114.

——————————