Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 113: Chơi vui quá nhỉ…? (1)




Chương 113: Chơi vui quá nhỉ…? (1)

Quay lại thời điểm đầu giờ chiều.

Bởi vì hôm nay Cá Chép có trận thi đấu, cho nên Quýt nhỏ phải tranh thủ thời gian chạy về nhà bắt nồi cơm. Ngôi trường Đại học mà cô đang theo học quản trị kinh doanh cũng không nằm ở quá xa. Chỉ cần ngồi xe buýt từ hai mươi đến hai mươi lăm phút là có thể về tới được nhà.

Như thường lệ, Quýt nhỏ đang thong dong đi bộ đến trạm xe buýt. Nhân lúc đứng chờ đèn giao thông đổi màu, cô xoay balo ra phía trước rồi loay hoay mò mẫm tìm ví tiền lẻ.

Đèn xanh sáng, Quýt nhỏ theo dòng người băng qua đường. Cũng chính tại thời khắc đó, một thanh niên đội nón lưỡi trai đen, phần lớn gương mặt đều bị che khuất. Vóc dáng cao gầy cùng đôi chân dài đang áp sát với những bước sải lớn.

Hắn ta nhanh nhẹn giật lấy chiếc balo mà Quýt nhỏ đang đeo một cách lỏng lẻo.

“Aa—!?”

Cảnh tượng chỉ diễn ra trong chốc lát, Quýt nhỏ thoáng giật mình mà phản ứng chậm mất vài giây. Nhờ thế mà tên trộm đã thành công xách chiếc balo rồi biến mất vào gốc phố tối mờ.

Vẻ mặt của Quýt nhỏ hệt như vừa cắn trúng trái hồng chát, cô tức tốc quay đầu đuổi theo bóng hình mờ nhạt trong ánh nhìn ngơ ngác của dòng người xung quanh.

Tên trộm này thật không uổng phí cặp chân dài trời ban…

Phải biết Quýt nhỏ suốt những năm cấp ba đều là học sinh đại diện cho vô số kỳ t·hi t·hể thao liên trường. Vậy mà lúc này dù cô chạy đến mức vã mồ hôi chân cũng không thể rút ngắn khoảng cách thêm được bao nhiêu.

Cô bất đắc dĩ vô cùng, chỉ đành lớn tiếng hô hoán cho người dân ở hai phía, hy vọng có ai đó sẽ giúp cô chặn đường tên trộm vặt.



Ngay lúc cả hai vừa chạy ào ra từ trong con hẻm tối; bất thình lình, những két bia được chất cao ngất ở góc mù liền ập ngã. Quýt nhỏ theo bản năng dùng hai tay ôm lấy phần đầu. Thế nhưng cũng không thể tránh được kết quả thân thể mảnh khảnh bị những két bia nặng trĩu đè lên.

Âm thanh “loảng xoảng” bén nhọn của những chai lọ thuỷ tinh hoà vào tiếng la hét hoảng hốt của đám con nít ở gần đó đang nô đùa.

Chỉ một chút té ngã như thế này đối với Quýt nhỏ chẳng đáng là bao nhiêu. Cô cố gắng vùng vẫy đứng dậy, trong tâm trí chỉ còn mỗi hình ảnh của tên trộm đang xách chiếc balo.

Song, Quýt nhỏ còn chưa kịp giãy thoát khỏi những mảnh vỡ thuỷ tinh dày cộm; gò má của cô cảm nhận được bề mặt mềm mại như khăn lông; khoang mũi mát lạnh như hít trúng bạc hà; tứ chi trở nên vô lực; tư duy đột ngột tan rã.

“Có người bị ngất rồi!! Gọi cứu thương đi—!”

Hình ảnh cuối cùng mà cô thấy là tên trộm vặt đáng c·hết lại đang đứng cạnh bên đám con nít và vô cảm nhìn cô…



Nửa đêm, tại Đài Sinh tử.

Cá Chép xông vào khu vực dưới lòng đất với một tâm trạng hỗn loạn. Anh túm lấy nữ nhân viên, giọng nói trầm dục phảng phất như tiếng gào thét lớn tràn đầy sự điên cuồng: “Lệ Hương! Kêu cô ta ra đây!!”

Nữ nhân viên kinh hoàng đến co rúm lại, cô hãi hùng nhìn anh với vẻ mặt căng thẳng đầy áp lực: “N-nhà… nhà đầu tư Lệ Hương đã rời đi hơn một tiếng trước”

“Kêu cô ta quay lại đây—!!” - Anh hét lên trong sự tuyệt vọng - “Ngay bây giờ!!”



Khung cảnh ồn ào ở nơi của Cá Chép đã thành công khiến cho đám con bạc đứng xung quanh phải quay đầu cảnh giác.

Thế nhưng anh vẫn hùng hổ gây rối, không quan tâm đến bản thân có gặp nguy hiểm hay không, bàn tay thô ráp sẵn sàng hất tung bất kỳ ai dám đứng trên đường đi của mình.

Nữ nhân viên muốn giãy giụa để vùng thoát, thế nhưng cái cơ thể chẳng có tí cơ bắp của cô làm sao có thể so với một tuyển thủ vào sinh ra tử?

“Gọi! Lệ Hương! Ra đây!!” - Cá Chép lần nữa gào lên, lặp lại yêu cầu của mình.

Rồi ngay giữa lúc hỗn loạn cùng hỗn độn, một tuyển thủ của Nhà Tím đã được nhân viên gọi tới để hỗ trợ giải quyết. Hắn nhìn thấy Cá Chép đang đánh vào mọi thứ ở xung quanh như mất kiểm soát, nơi đáy mắt lóe lên một tia ánh sáng xấu xí vô cùng.

Hắn tất nhiên là có nhận biết với Cá Chép. Cũng chẳng phải xa xăm, ở vòng loại 16 ngày mai, chính hắn và Cá Chép sẽ có một cuộc gặp gỡ trên sàn đấu để tranh giành vị trí bước vào tứ kết.

Mặc dù người thắng sau cùng sẽ phải đối mặt với Linh Cẩu - nhà vô địch mùa giải trước. Thế nhưng hắn lại chẳng có mấy bận tâm, bởi vì Linh Cẩu là kẻ đã bảo kê cho hắn tới bây giờ. Bất quá thì hắn bỏ trận rồi lại nịnh nọt Linh Cẩu một phen.

Tuyển thủ số 331 nở nụ cười méo mó, hắn vỗ vào vai của các nhân viên giống như đang trấn an rồi sau đó tự tin bước đến.

Tròng mắt của Cá Chép đã chằng chịt tơ máu, hai tay anh run rẩy cơ hồ đang cực lực kìm nén xuống một ngọn hoả diễm sắp bùng phát. Anh trừng mắt nhìn vào tuyển thủ số 331 đang tiến tới trong ánh mắt sùng bái của mọi người.

Bước chân anh mạnh mẽ áp sát tựa như muốn một quyền đập nát hắn ta. Nhưng rồi, hắn đã mở miệng nói ra một điều khiến anh không thể từ chối: “Tao biết đứa con gái mà mày đang tìm”

Toàn thân của Cá Chép sững lại, ánh mắt tràn đầy hồ nghi.



Tuyển thủ số 331 tiếp tục nói: “Hiểu lời tao nói chứ? Đứa con gái đó, tao biết nó ở đâu. Đừng lại việc nổi điên và đi theo tao”

Thấy được hành động hạ nắm đấm xuống của Cá Chép, tuyển thủ số 331 có chút đắc ý.

— Lệ Hương là tên của con gái nhỉ?

Cá Chép âm trầm dò hỏi: “Mày là người của cô ta (Lệ Hương) phái đến?” - Là mày đang canh giữ em gái tao?

Nửa câu sau bị Cá Chép lặng lẽ nuốt ngược lại, ở nơi nhiều ánh mắt dòm ngó như thế này, anh không dám nói nhiều để sinh thêm chuyện.

Vẻ mặt của tuyển thủ số 331 hơi thay đổi.

— Đang nói về bà già kia à?

Nhà đầu tư của tuyển thủ 331 này vừa hay cũng là một người phụ nữ. Cụ thể chính là bà già đại diện phát ngôn cho toàn bộ Nhà Tím. Hắn chẳng bận tâm lắm, liền gật đầu nhận bừa: “Phải rồi, thế bây giờ mày có đi được chưa?”

Vẻ mặt của Cá Chép tức tốc sa sầm, anh nhớ lại cuộc gặp mặt với Lệ Hương ngay sau trận đấu. Cô ta ngay từ đầu đã có ý định đem người thân của đối phương ra để de dọa, thế mà lại còn giả nhân giả nghĩa giao với chả dịch.

Cá Chép nhếch môi cười khẩy, nụ cười với thần sắc lạnh lẽo trở nên hung tàn sởn tóc gáy: “Dẫn đường” - Anh hạ giọng, nói.



Hết chương 113.

——————————