Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 112: Giết Linh Cẩu.




Chương 112: Giết Linh Cẩu.

Giải vô địch ở Đài Sinh Tử, ngày thứ sáu - ngày cuối cùng của vòng 32. Từ 64 tuyển thủ lấy 32 người thắng cuộc.

Trong sự kiện tổ chức bốn năm một lần này, bầu không khí luôn nóng bỏng và căng thẳng. Tiếng nhạc điện tử đầy mạnh mẽ, mang theo nhịp điệu của sự loạn lạc và thắng thua.

Trên sàn đài, các tuyển thủ không chỉ đơn thuần là những người tham gia vào một cuộc đấu mà họ còn là những kẻ điên rồ dám cả gan mang mạng sống ra đánh cược. Đây là nơi mà sự sống và c·ái c·hết chỉ chênh lệch nhau một cú đấm.

Dưới ánh đèn sân khấu mờ ảo và bóng tối xen kẽ, Cá Chép đứng tại nơi đó, hơi thở của anh vẫn còn trong cơn dồn dập. Tại trên gương mặt, dấu vết của cuộc chiến vẫn còn hiện rõ với một vài v·ết t·hương ở góc mắt và sát cánh mày.

Người chủ trì hứng khởi bước đến, gã ta vung tay để kêu gọi đám đông ồn ào, vô cùng thành thạo mà thiết lập một bầu không khí phấn khích cùng hân hoan. Gã giữ chặt tay của Cá Chép, hệt như đang muốn thể hiện sự biểu dương và ủng hộ dành cho người chiến thắng cuối cùng.

Người chủ trì híp mắt cười giả lã, gã ghé vào vành tai sau của Cá Chép nhỏ giọng truyền lời: “Có một vị khách muốn gặp mặt cậu, hãy đi theo nhân viên sau khi chuẩn bị xong…”

Cá Chép nhíu mày, ngay lập tức anh nghĩ đến thiếu niên Hải An bỗng nhiên m·ất t·ích vào ngày đầu khai mạc. Thế nhưng nghĩ một hồi, anh liền lắc đầu bác bỏ, Hải An muốn gặp anh thì cũng không cần rườm rà đến như thế.

Sau khi sơ sài xử lý những v·ết m·áu dính trên người, anh mang theo tâm tư tò mò nhưng cũng không kém phần cảnh giác mà gõ cửa.

Hai tiếng cộc cộc vang lên, cánh cửa được nhân viên bên trong kéo vào. Ở tại vị trí của ban công kính, một người phụ nữ thanh tao đang cúi đầu quan sát toàn bộ kiến trúc tầng hai của Đài Sinh Tử.

Cá Chép nháy mắt nhận ra được ngay người phụ nữ này, anh tặc lưỡi định quay đầu rời đi. Song, một nhân viên khác đã sớm đứng chặn đường. Nhân viên đó nở nụ cười công nghiệp, phải phép nói: “Nước sẽ được phục vụ trong ít phút, cảm phiền cậu vào phòng ngồi chờ đợi”

Cá Chép nhăn mày, anh không muốn vấn đề nhỏ này trở nên rùm beng, chỉ dành hặm hực tiến đến một chiếc ghế bành và ngồi xuống.



Người phụ nữ ở ban công quay đầu lại, dung nhan của cô không có gì quá đặc biệt. Vậy nhưng ở cái nơi loạn lạc này thì vẻ thanh tao mà cô sở hữu lại vô tình trở thành thứ có chút khác lạ và bắt mắt.

Cá Chép day day ấn đường, phiền muộn nói: “Vẫn là câu trả lời đó, không có gì thay đổi đâu. Các tuyển thủ thế hệ này rất có tuyển vọng, cô chọn đại một người khác gì”

Theo một phương diện nào đó, thì người phụ nữ này cũng có thể miễn cưỡng gọi là người quen. Cô ta tên là Lệ Hương, là nhà đầu tư kiên nhẫn nhất mà Cá Chép đã từng gặp.

Cá Chép trở thành tuyển thủ của Đài Sinh Tử đã sáu năm và anh gặp Lệ Hương vào năm thứ hai, vừa hay cũng là năm mà giải vô địch lần trước đã diễn ra. Lệ Hương khi đó đã mở lời muốn ký hợp đồng đầu tư với anh. Dù đã bị anh từ chối nhiều lần, nhưng cô ta vẫn “kiên nhẫn” dây dưa tới tận bây giờ.

Lệ Hương chẳng hề có chút mất tự nhiên, giọng nói chậm rãi mà bình tĩnh: “Lần này tôi muốn gặp cậu không phải để thuyết phục chuyện hợp đồng”

Cô rủ mí mắt, tiếp tục mở miệng: “Tôi muốn cùng cậu làm một giao dịch”

Cá Chép không đáp lời, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt hoài nghi.

Lệ Hương lấy từ trong ví ra một phong bì dày cộm, cô đặt lên bàn, từ tốn đẩy nó về phía của Cá Chép: “Hiện tại cậu đã thành công vượt qua được vòng 32, nếu tiếp đó có thể vượt qua vòng 16 thì chắc chắn sẽ gặp được Linh Cẩu ở vòng 8 - vòng tứ kết vào hai ngày sau”

Sắc mặt của Cá Chép có hơi thay đổi: “Cô… muốn tôi bỏ trận?”

Lệ Hương khẽ lắc đầu, giọng điệu thoáng chốc trở nên cứng rắn: “Không, là ngược lại. Tôi muốn cậu đánh bại Linh Cẩu, g·iết c·hết hắn”

“C-cô… nói lời điên khùng gì vậy? Cô có biết Linh Cẩu là ai không thế?” - Sắc mặt của Cá Chép dần sa sầm.



“Linh Cẩu là ai à…? Hắn ta là nhà vô địch mùa giải trước…” - Giọng nói của Lệ Hương chậm rãi và rõ ràng, hoàn toàn không thể nghe ra được ẩn ý bị giấu đi.

Cô tiếp tục hắng giọng thuyết phục: “Tôi có thể tăng tiền công. Ngoài tiền công, nếu cậu cần, tôi cũng có thể đưa cậu rời khỏi vệ tinh này sau trận đấu”

Cá Chép bất lực cười: “Tôi không biết cô lấy đâu ra tự tin mà đặt vào tôi như thế. Nhưng xin lỗi, tôi không làm nổi đâu” - Nói xong, Cá Chép ngay lập tức đi về phía cửa.

Lệ Hương không nhìn anh lấy một cái, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, cô lớn giọng hỏi: “Vậy là cậu sẽ tiếp tục đầu hàng trước tên khốn đó như mùa giải trước!??”

Hành động mở cửa của Cá Chép hơi sững lại, nhưng nó không diễn ra quá lâu: “Phải…” - Cá Chép đáp, rồi anh thật sự rời đi.



Bên lề con phố nhộn nhịp, những ánh đèn vàng ươm đã thắp sáng; những quán cà phê vẫn còn đón khách; nhưng những cửa hàng vỉa hè thì đã bắt đầu đóng cửa.

Dưới vòm trời đã tối hù, đám đông dường như trở nên yên bình hơn. Hoàn toàn đối lập với tinh thần uể oải cùng bước chân lặng lẽ mà nặng nề của Cá Chép.

Bởi vì cuộc gặp mặt không hề mong muốn với Lệ Hương, mà tinh thần của anh đã hoàn toàn rớt chạm đáy. Anh nhìn về những quán nhậu vừa lên đèn, dạ dày tức tốc b·iểu t·ình kêu lên.

Cá Chép nhếch khóe môi, anh không nói nhiều liền lập tức đổi hướng rồi rước một phần lẩu dê mang về. Trên đường còn tiện tay mua luôn một ly trà sữa lớn. Quả nhiên chỉ có khi nghĩ về đứa em gái phá như giặc thì tâm trí anh mới được thả lỏng.

Đến trước cửa nhà, Cá Chép hớn hở mở cửa. Nhưng quái lạ, cửa nhà vậy mà lại không hề khoá chốt.



— Cửa nẻo để thế này thì có ngày trộm vào dọn sạch cả nhà.

Cá Chép tặc lưỡi nghĩ bụng, dự định phải la Quýt nhỏ một trận cho chừa. Tuy nhiên ngay khi vừa bước chân vào thì mọi suy nghĩ mắng mỏ gì đó của anh đều bị đá bay.

Cá Chép nhìn không gian quen thuộc nhưng xa lạ lúc này, cảnh tượng trước mắt là một thứ gì đó hỗn độn tột cùng. Hệt như một cơn ác mộng vừa xâm lấn vào hiện thực. Phòng khách chỉ còn là đ·ống đ·ổ n·át, đồ vật bị vứt bỏ ngổn ngang trên sàn, gần như là không còn gì nguyên vẹn.

Liệu anh có tức giận không?

Ngôi nhà mà anh chăm sóc từ a tới z đã hoàn toàn về lại con số không.

Cá Chép không nghĩ cảm xúc lúc này của bản thân là đang tức giận đâu. Nó lại càng giống hơn là sự sợ hãi và nôn nao tới từ tận nơi sâu nhất của linh hồn.

“Quýt!!” - Cá Chép lớn giọng gọi. Nếu là thường ngày, thì thể nào anh cũng sẽ bị em gái mình phan cho cái gối vào mặt. Thế nhưng lúc này lại chẳng có gì xảy ra cả. Một khung cảnh tệ hại đang dần hình thành trong tâm trí của anh.

“Quýt!!!” - Cá Chép sợ, sợ đến sắp phát điên rồi, anh lao vào phòng của Quýt nhỏ. Bên trong cũng hoàn toàn bị p·há h·oại. Chiếc giường màu kem bị rạch nát, chiếc bàn chất đầy sách đã gãy vụn.

Và ở trên tường, con gấu bông duy nhất của Quýt nhỏ đang bị lưỡi đao bén nhọn đâm xuyên khảm lên. Tại nơi lòi bông ra còn treo một tờ giấy phẳng phiu với những con chữ được cắt dán từ báo chí.

[Giết Linh Cẩu]

Chỉ ba chữ thôi, thế nhưng ba chữ là đã quá đủ để phá huỷ tinh thần của một người.



Hết chương 112.

——————————