Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 111: Vảy Bạc. (3)




Chương 111: Vảy Bạc. (3)

Hải An thở ra một hơi trọc khí, đôi đồng tử đen kịt nhìn về cột sáng rọi xuống từ miệng hố sụt mà loé lên sự tỏ tường.

Thì ra ánh sáng trong cùng một ngày cũng được phân ra thành rất nhiều loại: ánh sáng yếu ớt của bình minh; ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sớm; ánh sáng nhiệt huyết của đầu trưa; ánh sáng chói gắt của giữa ngày; ánh sáng ấm áp của hoàng hôn và ánh sáng mát mẻ của chập xế.

Tuỳ vào từng thời điểm mà đặc tính của ánh sáng cũng sẽ xuất hiện những hiệu ứng vô cùng khác nhau, nhưng chúng luôn bù trừ bổ sung cho nhau.

Muốn một loại ánh sáng không quá bắt mắt, không dễ thu hút sự chú ý thì nên chọn ánh sáng của bình minh và buổi sớm vào đầu ngày. Muốn một loại ánh sáng mang theo sự áp đảo bức bách thì nên chọn hai loại ánh sáng ở giữa trưa. Muốn một loại ánh sáng đính kèm tính chữa lành, thân thiện và thoải mái thì nên chọn ánh sáng của xế chiều.

Hoà trộn chúng theo những tỷ lệ khác nhau sẽ tạo ra được một loại ánh sáng có đặc tính và công dụng khác nhau. Đặc biệt là nó có thể tuỳ thời điều chỉnh, linh hoạt trong mọi hoàn cảnh.

Tuy nhiên, dù có trộn lẫn như thế nào thì “vai trò chính” của ánh sáng cũng không thể thay đổi. Đây là tri thức được sáng tạo ra để bảo hộ. Và nó vĩnh viễn chỉ có thể làm tốt công việc bảo hộ.

Nó không thể trở nên sắc bén như kiếm, không thể trở nên nặng trĩu như rìu và cũng không thể đàn hồi như cung. Nó… chỉ có thể cứng cáp như khiên và vững chãi như pháo đài.

Bên dưới hố sụt ảm đạm, Hải An đang để tâm trí mình chìm đắm giữa cột ánh sáng dễ chịu đầu ngày. Cậu đứng đó như một bức tượng đá cô độc, hai mắt khẽ nhắm, tinh thần tập trung đến mức tối đa.

Cậu chậm rãi đưa cả hai tay chạm vào ánh sáng, song lại càng giống hơn là ánh sáng đang chạm vào tay cậu. Cảm nhận sự ấm áp nhưng tồn tại điểm mát mẻ; cảm nhận vẻ yếu ớt nhưng bức thiết cực kỳ; cảm nhận năng lượng nhẹ nhàng, sạch sẽ và tinh tế; cảm nhận nó tựa như máu mạch của bản thân.

Mỗi một động tác Hải An làm ra đều được điều chỉnh đến tỉ mỉ cẩn thận. Những tia sáng tồn tại theo quy tắc của tự nhiên lại đang dần bị bẻ cong. Chúng phảng phất như những dải lụa vàng bị cột chặt vào thân thể.

Ánh sáng lấp lánh rơi xuống, phản chiếu lên từng chi tiết của khuôn mặt. Không gian xung quanh nổi lên một cảm giác hệt như toà thánh đường của tự nhiên bất diệt.

Tôn vinh sự thần thánh cùng chói lọi của ánh sáng… và ánh sáng, sẽ không bao giờ từ chối người chân thành.

Theia nhìn những giọt ánh sáng đang chậm rãi xuất hiện rồi dần bao vây lấy Hải An ở trung tâm. Tâm trí Thần lúc này có chút r·úng đ·ộng.

— Cái lần đó, cái người đó…



— Cũng không có làm được nhanh đến mức này đâu.

Không chỉ đơn thuần là tốc độ vận chuyển năng lượng, mà khả năng tiêu hoá tri thức của Hải An cũng mạnh mẽ đến mức đáng sợ.

— Một đứa nhỏ có ngộ tính lớn…

*(Ngộ: dùng để chỉ sự “nhận thức” “trực nhận” và “thấu hiểu xuyên suốt”)

Kẻ có trí tuệ thì nhiều vô số kể, thế nhưng người có ngộ tính thì lại như đá ngọc lam. Có được ngộ tính là có được năng lực cảm nhận thế giới một cách trực tiếp mà không cần phải thông qua quá nhiều diễn giải, lập luận hay chứng minh…

Những giọt ánh sáng được hình thành liền di chuyển theo nhiều quỹ đạo, rồi chúng dần tập hợp lại thành một bong bóng nước mềm mại ở giữa hai lòng bàn tay. Nó sóng sánh, trong suốt và chói loá. Khiến cho con người ta không thể không liên tưởng đến những vật chất rơi xuống từ thiên đường, một món quà của thiên sứ.

Sắc mặt của Hải An thong dong mà điềm tĩnh, thế nhưng hai bên thái dương thì lại đang thi nhau nhỏ giọt mồ hôi. Những đầu ngón tay run rẩy với biên độ nhỏ, để duy trì trạng thái tinh thần như thế này cũng là một chuyện vô cùng gian nan.

Hải An nhanh chóng đẩy quá trình đến bước cô đặc. Quả bóng sóng sánh dần bị hâm nóng đến mức co lại. Phảng phất như một trái trứng gà bị chần trong nước nóng, quả cầu ánh sáng long lanh trong suốt trở thành một thứ núng nính tựa thạch. Rồi hệt như thuỷ tinh vừa mới rời lò mà dần hoá cứng.

Cuối cùng viên bi trong suốt răng rắc những vết nứt, có chút giống với vật chất đang bị hư vô bào mòn. Từng hạt bụi mịn tạch rời rồi nhanh chóng bám vào làn da nhợt nhạt của Hải An. Da dẻ của cậu vì ở suốt trong nhà nên vốn đã trắng sẵn, giờ nó còn lấp la lấp lánh như th·iếp bạc. Cơ hồ người vừa lăn một vòng trong hũ ngân nhũ ra.

Tuế: [……]

Hải An mở hí mí mắt, cậu nhìn xuống hai cánh tay vừa gắn thêm cả tỷ cái đèn led mà hoàn toàn á khẩu. Cũng còn hên là cậu đã sử dụng ánh sáng đầu ngày, chứ nếu chờ đợi đến giữa trưa thì thật sự không biết bản thân còn sẽ “phát quang” đến nhường nào.

Tuế bị chói đến mù mắt, nó đau khổ đề nghị: [Ngươi thử giảm độ sáng lại xem? Dù gì cũng là tri thức bản mệnh, nó chắc không dở hơi tới mức này đâu]

Hải An cụp mắt không trả lời, cậu ngay lập tức hành động, dùng ý chí để ra lệnh và điều khiển những hạt bụi ánh sáng vô cùng mịn. May mắn thay, chúng vậy mà thật sự có thể giảm lại độ sáng. Cùng với đó, sự hiện diện của cậu cũng bị kéo thấp đi một phần.

Thiếu niên chớp mắt, nhéo làn da của mình một cái. Cảm giác vẫn như thường, không có gì thay đổi cả. Cậu nhíu mày phát động mana, lưỡi dao bén nhọn tức tốc xuất hiện rồi ngay lập tức cứa mạnh vào làn da lành lặn.



Máu đỏ phụt ra như một điều hiển nhiên.

Hải An: “……”

Tuế: [……]

Theia: “……”

Không gian lâm vào sự yên tĩnh đến cứng ngắc.

Thần nhìn một loạt thao tác dứt khoát đó mà có chút mê mang, thở dài nói: “Ngươi mới có tạo được bao nhiêu bụi ánh sáng đâu? Làm sao chúng nó đủ khả năng cản lại sát thương được?”

Hải An bất đắc dĩ cười khổ, cậu tụ mana ở miệng v·ết t·hương để trị liệu rồi quay sang ôn tồn hỏi: “Tôi phải tạo thêm bao nhiêu lần nữa thì mới đạt chuẩn?”

Theia “hmm” một âm dài: “Nếu với một lượng như thế thì chắc còn phải lặp lại đến cả chục ngàn lần nữa” - Thần nói.

Hải An cảm thấy con số đó không phải là một vấn đề gì quá lớn, cậu dùng ý chí để tập hợp lượng bụi ánh sáng mà bản thân vừa tạo ra. Bụi từ làn da bong tróc lên rồi lơ lửng giữa không trung. Chúng dần ngưng kết lại thành một viên bi bạc nhỏ xíu, chỉ cỡ hơn một đốt ngón tay.

— Vậy là còn cần thêm mấy chục ngàn viên bi như thế này nữa.

Thiếu niên nghĩ nghĩ, vừa suy tính vừa điều khiển cho trạng thái của viên bi bạc trở nên trong suốt. Khiến nó hoá thành hình dạng của những tấm khiên. Thế nhưng hoá mãi vẫn không hoá ra được hình dạng vừa ý.

“Cái này hầm hố quá…”

“Cái này nhìn lỗi thời quá…”

“Cái này thì trông thánh thần quá…”



“Cái này thì nhìn như mấy đứa bị ảo tưởng sức mạnh…”



Theia đang lượn lờ ở phía xa, Thần nghe mà phải nở nụ cười bất lực. Cứ như kẻ vừa làm Thần khó chịu là một người khác chứ chẳng phải đứa nhỏ còn chưa thành niên này: “Không cần vội; trước mắt, sao ngươi không đặt cho nó một cái tên?”

Hải An chớp chớp mắt, cậu nhìn sang Theia rồi lại nhìn về viên bi đang lơ lửng: “Tên à…”

[Có lẽ việc đặt tên sẽ khiến ngươi gắn bó với nó hơn, tựa như việc các chiến binh thường hay đặt tên cho v·ũ k·hí thân thuộc vậy] - Tuế nhanh nhảu giải thích.

Nó đề nghị: [Gọi là Khiên Ánh Sáng đi, vô cùng chuẩn với bản chất và nhiệm vụ bảo hộ của nó]

Hải An nghe được liền nhếch mi, lên tiếng chê bai: [Vừa ấu trĩ mà vừa chả có xíu thẩm mỹ]

[…Y hệt mày] - Cậu đánh cú chốt.

Tuế: [……]

Nó nghiến răng nghiến lợi: [Vậy ngươi tự đặt xem nào, làm màu!]

Hải An khúc khích cười, giọng nói của cậu điềm đạm mà nghiêm túc. Hệt như một lời tuyên bố trước toàn thể vũ trụ: “Tên của nó là, Vảy Bạc…”

Viên bi nhỏ - Vảy Bạc rung lên một cái chẳng khác gì đang reo hò cổ vũ. Nó cộng hưởng với cái tên mới, lượn một vòng rồi hoá thành những chiếc vảy mờ nhạt lấp lánh trên da.

Theia gật gù tán thưởng: “Tên rất đẹp… vô cùng hay”

Đến Thần còn tấm tắc khen thì Tuế có thể phản bác điều gì nữa đây? Nó chỉ đành uất hận chu cái mỏ vô cùng không phục.



Hết chương 111.

——————————