Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Máu Của Bầu Trời

Chương 110: Vảy Bạc. (2)




Chương 110: Vảy Bạc. (2)

Tuế bị mớ phân tích của Hải An đả kích đến độ toàn thân ngây dại, nó chép môi đầy vẻ khó tin: [Đầu óc của ngươi như thế mà tại sao lại không đi học?]

Hải An đã xếp xong chồng đá lớn, cậu tiện tay nhặt luôn mấy mảnh đá nhỏ xung quanh, điềm nhiên đáp lời: [Tao học vượt cấp, đã sớm hoàn thành chương trình giáo dục phổ thông]

Tuế không hề thấy bất ngờ chút nào: [Thi được điểm số tối đa không?] - Nó hỏi.

Hải An hơi nhíu mày trầm ngâm: [Cũng… không hẳn, thời gian ôn tập không nhiều cho nên điểm số chỉ ở mức trung bình vừa đủ]

Tuế: [Vậy ngươi chắc là đã định hướng nghề nghiệp rồi?]

Hải An: [Công việc hiện tại rất tốt, cuộc sống rất ổn định] - Tức là, Hải An chưa từng suy nghĩ chút xíu gì về tương lai.

[Ngươi là “thanh niên Phật hệ” à??] - Tuế hồ nghi.

*(“Thanh niên Phật hệ” là một hiện tượng của giới trẻ Trung Quốc, nó không phổ biến tại Việt Nam. “Phật hệ” được lấy làm biểu tượng cho một cuộc sống không có dục vọng, ám chỉ những người theo đuổi lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua)

Hải An cười khẩy: [Có lẽ, nhưng tao không “ăn chay”]

Nói rồi cậu chống cằm ngẩng đầu nhìn sang Theia đang nhàn nhã tắm nắng, nụ cười trên môi từ lúc nào lại trở nên vừa vặn và vô hại: “Ngài có vẻ như đang rất tận hưởng nhỉ?”



Tuế không hiểu sao lại nuốt khan: [……]

Theia bị Hải An đột ngột nhắc đến cũng không hề thấy khó chịu, Thần chậm chạp lượn lờ bay về phía của cậu: “Ừm… Từ hôm qua vẫn chưa có thời gian nói cảm ơn với ngươi” - Giọng điệu Thần nhẹ nhàng mà tràn đầy sức sống.

“Ngài cảm thấy vui chứ?” - Hải An hỏi.

Thần khúc khích cười: “Rất —— vui”

Hải An: “Vậy thì tốt, bởi vì thời hạn cho bản dùng thử miễn phí của Ngài vừa kết thúc rồi” - Thiếu niên thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt thông báo.

Tuế: [……]

Theia vẫn còn đang ở trong dư âm của hạnh phúc, Thần không hiểu: “Ý ngươi là gì?”

“Ý của tôi là, nếu Ngài còn muốn tận hưởng thêm thì trả phí đi” - Lời nói của cậu thẳng thừng mà sắc bén.

Linh thể của Theia tức tốc trở nên âm u: “Đứa nhỏ, đừng giỡn quá trớn” - Thần cảnh cáo.

Hải An vén khoé môi, hừ hừ cười: “Người đi quá trớn đầu tiên không phải là Ngài sao?” - Là Theia đã chủ động đem tri thức rỗng ra trước mắt của cậu, Thần là người bắt đầu mọi thứ. Thế nhưng muốn để chuyện đi đến kết thúc thì cần phải xem tâm trạng của Hải An rồi.



Khí thế của Theia lại trở nên nặng nề, giọng nói không thuộc về thế gian nháy mắt bạo nộ: “Ngươi lúc này không thể làm gì cả”

Hải An bất chợt bật cười, chiếc răng nanh nho nhỏ lại lộ ra ngoài ánh sáng.

Tuế thấy được điềm báo đó liền thầm than… Nó đã quá quen thuộc với cái biểu hiện này rồi.

Trong ánh mắt thiếu niên hiện lên vài tia gian xảo, cậu giơ tay trong đường nhìn cảnh giác của Thần. Ngón giữa cong lại đến một góc độ hoàn hảo, thiếu niên búng ngón tay vào tháp đá mà bản thân vừa dựng nên.

Cái rung động nhỏ bé đó là đủ để khiến toàn bộ sự cân bằng của tòa tháp đá to lớn r·ối l·oạn, cuối cùng từng viên từng viên trượt ra khỏi vị trí mà ầm ầm đổ xuống mặt đất.

Đuôi mắt của Hải An cong cong, cậu bất nộ tự uy: “Ngài nói xem, tôi có thể không?”

Giống như tháp đá cậu đã tự tay dựng nên, muốn phá huỷ nó có gì là khó?

Con người so với Thần nhỏ bé thì sao? Cậu vẫn có vô vàng cách thức khiến Theia phải miễn cưỡng khuất phục. Đáng lý ngay từ đầu, Theia không nên thoải mái tận hưởng “ánh sáng” mà Hải An mang đến, để rồi ngay lúc này “ánh sáng” đó lại trở thành xiềng xích trói buộc sự quyết đoán mà Thần luôn giữ vững.

“Mục tiêu ngay từ đầu của ngươi là nhắm đến tri thức bản mệnh…?” - Giọng điệu của Thần vô cùng mệt mỏi, còn đâu dáng vẻ vui tươi căng tràn sức sống?

Hải An trấn tĩnh nhìn Theia đang sa sút, cậu không hề tránh né, trực tiếp mắt đối mắt với Thần: “Ngài nói sai rồi, tôi chưa hề có mục tiêu gì đối với tri thức của Ngài cả. Là tự Ngài mang nó đến đặt trước mặt tôi” - Còn khiêu khích xem cậu ngu muội nỗ lực tìm cách chạm vào nó.



Hải An đang làm giống như những gì Theia muốn, chỉ là cách làm của cậu lại không hề khớp với điều Thần tưởng tượng. Ngược lại nó còn mang theo sự khó chịu, khó nuốt đến cùng cực.

Giọng nói của Theia yếu ớt, Thần thì thầm: “Là ta đã sai rồi sao…?”

“Ta không nên đánh giá ngươi, giống như thế sao…?” - Thần lẩm bẩm.

Tất nhiên là Hải An có thể nghe rõ từng chữ một, thế nhưng mấy kiểu lời nói đầy góc khuất như kia, Hải An chẳng rỗi hơi để mò vào sâu. Thiếu niên im lặng chờ đợi Thần sắp xếp lại tâm trí.

Một lúc lâu sau, có lẽ Theia đã thành công tự thoả hiệp với chính mình. Linh hồn của Thần phiêu đãng đến trước mặt của Hải An, cái “cơ thể” nhấp nháy như có như không đầy bất ổn chạm nhẹ vào trán của cậu. Hệt như một nụ hôn khẽ, mang đến sự an ủi và bình yên cho tinh thần.

Giống như cái lần đầu tiên cậu nếm thử rượu từ trái cây lên men. Dòng rượu ngậm trong miệng không hề mang đến mùi vị rõ ràng. Chỉ khi nó chảy xuống cổ họng, một nửa cảm nhận là sự ngọt ngào vừa miệng, còn một nửa thì là nóng rực như lửa ngày đông.

Tinh thần của Hải An lúc này cực kỳ minh mẫn mà lại sảng khoái, cơ hồ như vừa được vũ trụ đút cho thứ gì đó bổ dưỡng không thể ngờ. Tri thức mới mẻ và kỳ ảo khiến cho thế giới quan suốt mười bốn năm của cậu mạnh mẽ sụp đổ, rồi trong cái nháy mắt đã lần nữa được dựng nên một cách đầy đủ còn có phần mênh mông.

Theia sau khi truyền cho cậu tri thức bản mệnh thì Thần trông kiệt quệ và mệt mỏi hẳn: “Đừng quên xếp lại tháp đá…” - Thần nói, rồi lại lượn lờ đến một góc yên tĩnh nằm tắm nắng.

Tuế chớp mắt đầy kinh ngạc: [Một kẻ còn chân ướt chân ráo như ngươi vậy mà lại có thể lấy được tri thức bản mệnh trong lần đầu tiên…] - Nó cảm khái.

Thực sự là chẳng khác gì việc gacha trúng cầu vàng bằng chiếc tài khoản vừa mới tạo. Không rõ là vận may nghịch thiên hay là đã hack luôn toàn bộ phần mềm.



Hết chương 110.

——————————