Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 632: “Bên đó tạnh mưa chưa?” 




Trương Thiên Thành có thể đoán được nếu như dự án này đủ lớn thì nó hoàn toàn có thể khiến SHINE trụ vững ở Thành phố Cần Thơ. Tới lúc đó cho dù Tập đoàn Á Đông có chèn ép thì anh cũng hoàn toàn có thể nhận các dự án nước

ngoài.

Rõ ràng những thứ mà anh có thể nghĩ tới thì Trần Anh Thư cũng đã nghĩ tới rồi.

Trương Thiên Thành không khỏi cười khổ một tiếng, năm đó Trần Anh Thư vì môi trường làm việc ở nước ngoài phát triển hơn nên mới dứt khoát quyết định chia tay với anh, còn anh thì lựa chọn về nước.



IL

Tính ra đó là hai năm đầu tiên trong cuộc hôn nhân với Vũ Linh Đan.

Thời gian cũng không dài lắm, nhưng rất nhiều chuyện anh đã quên gần hết rồi. Thế nên khi Trần Đức Bảo nhắc tới cái tên Trần Anh Thư, phản ứng đầu tiên của anh đó là liệu có phải trùng tên với ai đó hay không.

ny.

Trương Thiên Thành châm cho mình một điếu thuốc, anh vừa mới hút được hai hơi thì lại bắt đầu ho khan. Trần Đức Bảo đã sắp xếp xong lịch trình làm việc ngày mai cho anh sau đó mang lên, cũng lên tiếng nhắc nhở anh một câu: “Tổng giám

đốc Trương, lúc chị Linh Đan rời đi cũng đã kêu tôi nhắc anh là nếu có thời gian thì hãy tới bệnh viện khám xem thế nào?

“Cô ấy nói vậy ư?”

Trương Thiên Thành không tin.

“Được rồi, là tội nói”

Có những lúc Trần Đức Bảo rất giỏi nói dối, nhưng có những lúc lại dễ dàng để lộ ra là mình nói dối. Thế nhưng anh ta không hề có chút ngại ngùng nào cả, còn thẳng thừng nói: “Bác sĩ nói bệnh viêm phổi của anh vẫn cần phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian. Vẫn nên bớt hút thuốc lá lại thì hơn.”

“Tôi chưa đến nỗi ốm yếu thế đầu, hút có vài hơi sao mà chết được.”

Mặc dù nói như vậy nhưng Trương Thiên Thành vẫn dập điếu thuốc đi, dường như anh cho rằng đó đúng là lời nhắc nhở của Vũ Linh Đan vậy.

“Bên đó tạnh mưa chưa?”

“Có thể là do chịu ảnh hưởng của bão nên chỗ chị Linh Đan vẫn còn mưa rất lớn. Hơn nữa bởi vì sạt lở đất nên cũng đã phong tỏa con đường duy nhất vào thôn rồi”.

Trần Đức Bảo giải thích, nói.

Trương Thiên Thành gật gật đầu, không nói lời nào. Anh cầm áo khoác lên, vừa đi vừa nói: “Buổi tối tôi ra ngoài ăn cơm, cậu không cần phải sắp xếp đầu”

“Vâng”

Trần Đức Bảo không có hỏi nhiều, thế nhưng anh ta cũng đã đoán ra được tám chín phần rồi.

Người phụ nữ kia. Lần đầu tiên Trần Đức Bảo nhìn thấy cô ta là đã biết cô ta không phải là người dễ chọc vào. Mà mục đích cô ta tới đây lần này mặc dù nói là đến để hợp tác thế nhưng Trần Đức Bảo thấy không phải chỉ đơn giản như thế.

“Trời mưa như thế này, rốt cuộc bao giờ mới tạnh đây”

Trần Đức Bảo nhìn ra phía ngoài cửa sổ, anh ta thở dài một tiếng.

8 giờ tối, sau khi xác nhận không có ai theo dõi mình thì Trương Thiên Thành mới bước chân vào khách sạn.

Gõ cửa.

Trần Anh Thư mặc một chiếc váy ngủ trễ vai màu đỏ, ngắn trên đầu gối. Mái tóc xoăn dài hờ hững búi trên đỉnh đầu, vài sợi tóc xõa xuống phủ lên làn da trắng nõn mềm mại.

“Em không ngờ là anh sẽ đến sớm như thế này đấy”

Cô ta vò vò tóc, rõ ràng là vừa mới tắm xong.

Trương Thiên Thành thờ ở gật gật đầu, đi sượt qua người cô ta rồi tiến vào trong phòng. Vừa mới vào phòng, mùi hương của hoa lan đã thoang thoảng bay vào mũi anh. Anh nhớ, đây mà

“Em đoán đúng rồi, bây giờ anh đang sốt ruột muốn tìm dự án, vì thế mới vội vàng tới đây”

Trương Thiên Thành giải thích mục đích mà anh tới đây để tránh khỏi một số phiền phức không cần thiết.

“Được, để em đi lấy tài liệu liên quan tới dự án."

Trần Anh Thư bật cười thành tiếng. Sau đó cô ta chợt nghe thấy giọng nói của Trương Thiên Thành: “Em cũng mặc thêm quần áo vào đi, mặc như vậy không phù hợp để bàn chuyện hợp tác đâu”

Trần Anh Thư sững người. Thế nhưng khi quay trở lại trên người cô ta vẫn chỉ là chiếc váy gợi cảm đó, phần lớn da thịt đều hoàn toàn lộ ra trước mặt Trương Thiên Thành.