Cô ta không hề có ý định che giấu đi ý cười của mình, cứ như thế cong cong khóe môi mà không hề e dè, mặc ý bật ra một tiếng cười lớn, cười tới động tác của tay chân cũng bắt đầu trở nên phong phú hơn. Cô ta đưa tay chỉnh xong tóc
trên đầu mình sau đó lại đặt tay xuống mặt bàn.
Trương Thiên Thành không hề chớp mắt, anh nhìn chằm chằm vào Trần Anh Thư. Anh đã hiểu quá rõ về những mánh khóe của cô ta rồi vì thế đã sớm chuẩn bị tinh thần cảnh giác cao độ: “Lần này cô Trần về nước không biết tới tìm tôi có chuyện gì hay không?”
“Ôn lại chuyện cũ không được sao?
Trần Anh Thư chớp chớp mắt, nụ cười trong veo. Những lời nói thánh thót được phát ra từ đôi môi đỏ mọng.
Trương Thiên Thành ngồi thẳng người, hai tay đặt lên thành ghế. Anh im lặng không nói lời nào.
Vài giây sau, Trần Anh Thư lại hì hì bật cười thành tiếng thêm lần nữa.
Suốt cả quá trình Trương Thiên Thành không hề lên tiếng một câu nào, gương mặt phải kìm nén nhiều đến mức tái mét. Rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì đây.
“Trương Thiên Thành, anh vẫn thú vị như ngày xưa nhỉ. Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng em tới đây tìm anh là để ôn lại chuyện cũ à. Được rồi được rồi, em không trêu chọc anh nữa, lần này tới đây em có mang theo một dự án tới, muốn tìm anh để hợp tác”
Vừa nghe nói đây là chuyện công việc, Trương Thiên Thành liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh lập tức đáp lại, hỏi: “Hợp tác gì”
“Em mang từ nước ngoài về đấy, đương nhiên là một vụ hợp tác lớn rồi. Em nghe nói anh đã tự
mình thành lập nên SHINE, chắc chắn là rất cần đến nó. Sao nào, có định cân nhắc một chút không”
Trần Anh Thư thoải mái nói.
Trương Thiên Thành cũng ngả người dựa lưng vào ghế, trên gương mặt thể hiện vẻ khôn khéo: “Anh còn chưa xem qua dự án, sao có thể trả lời em được”
“Không cần vội”
Trần Anh Thư nói xong liền lấy một tấm danh thiếp từ trong túi sách ra, cô ta đặn lên bàn sau đó đẩy về phía Trương Thiên Thành, nói: “Đây là phòng khách sạn của em tại Thành phố Cần Thơ. Nếu như tối nay anh có hứng thú thì có thể tới đây tìm em”
Nói xong Trần Anh Thư liền đứng dậy, cô ta nở một nụ cười sâu xa sau đó nói: “Đúng rồi, quên nói cho anh biết, không riêng gì Tập đoàn Á Đông mà còn có vài công ty rất có hứng thú với dự án đang nằm trong tay em. Tổng giám đốc Trương được em ưu tiên lắm rồi đấy, nhưng mà anh cũng phải biết giữ chặt lấy cơ hội đấy nhé”
“Em đã từng tới Tập đoàn Á Đông rồi à?”
Trương Thiên Thành nhíu mày.
Trần Anh Thư gật gật đầu, cô ta cũng không có ý định giấu giếm anh, nói: “Đương nhiên là em đã làm công tác chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Em tin rằng nếu làm như vậy thì sẽ có thể khiến Tổng giám đốc Trương rút ngắn thời gian đưa ra quyết
định hơn một chút.”
Mưa, cứ như vậy là đã tạnh rồi.
Trương Thiên Thành nhìn sắc trời đang dần dần chuyển tối, ánh đèn trong thành phố cũng dần được thắp lên. Dường như việc ở vài ngày tại làng chai nhỏ đã khiến anh cảm thấy không quen với cảnh đêm của Thành phố Cần Thơ cho lắm.
Trương Thiên Thành đứng trước cửa sổ, anh cẩn thận suy nghĩ những lời nói của Traadn Anh Thư. Lúc nhìn thấy vị trí của khách sạn, đúng là không dễ gì có thể từ chối cành ô-liu mà Trần Anh Thư vừa ném.
Ắt hẳn Trần Anh Thư cũng biết SHINE vừa mới được thành lập, tất cả đều phải làm lại từ đầu, đang là lúc cần được hợp tác.