“Trương Thiên Thành, xem ra mấy năm gần đây những trợ lý mà anh tìm được càng ngày càng kém đi nhỉ?
Trần Anh Thư không chút khách khí châm chọc Trần Đức Bảo một câu. Sau đó cô ta cười rạng rỡ rồi hiên ngang đi tới trước bàn làm việc của Trương Thiên Thành rồi ngồi xuống, ý cười dào dạt nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành khôi phục lại dáng vẻ như cũ, thế nhưng còn lạnh lùng hơn cả lúc trước vài phần. Anh hỏi: “Sao em lên được đây vậy?”
“Em chỉ nói cho bọn họ biết là em mang tới một lợi ích vô cùng to lớn tới gặp Tổng giám đốc Trương, hơn nữa cộng thêm mối quan hệ của chúng ta nữa. Anh nói xem em nói như vậy thì có gì sai không?”
Trần Anh thư nói xong liền nhún vai, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ thế nhưng trên gương mặt lại là một nụ cười vô cùng tự tin.
Trương Thiên Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng trước mặt, mấy năm không gặp, bây giờ trông cô ta trưởng thành hơn rất nhiều nhưng lại không già đi chút nào cả.
Mái tóc đen óng xoăn sóng bồng bềnh, đôi mắt to tròn nhưng đầy quyến rũ, bộ quần áo công sở bình thường nhưng khi được khoác lên trên người Trần Anh Thư thì lại có thể tôn lên thân hình tuyệt đẹp của cô ta, trông vô cùng thích mắt.
Trương Thiên Thành chẳng có tâm tư nào mà tiếp tục nhìn ngắm tiếp nữa vì thế tầm mắt của anh dừng ở trên gương mặt của cô ta. Mà vào lúc này, đôi mắt quyến rũ như mang theo dòng điện kia đột nhiên chớp chớp mắt với hắn.
Trái tim của Trương Thiên Thành hình như hơi quặn lại một chút.
Mà ngoài mặt thì vẫn tỉnh bơ, không hề biến sắc.
“Cái đó.”
Trần Đức Bảo có chút lúng túng đứng ở bên cạnh cửa.
Đúng lúc này Trần Anh Thư cũng lập tức lên tiếng: “Tổng giám đốc Trương, hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó để nói chuyện nhỉ?”
Giọng nói vô cùng mềm mại, trong đó còn có vài phần hờn dỗi khiến người ta khó có thể cự tuyệt. Nghe xong cảm giác giống như quan hệ giữa hai người họ chưa từng thay đổi mà lại giống như Trần Anh Thư chỉ đi du lịch có hai tháng rồi quay trở về thôi vậy.
Trương Thiên Thành lập tức nhớ lại ngày xưa.
Anh hiểu quá rõ sức mê hoặc của người phụ nữ này, cũng hiểu quá rõ về mánh khóe và năng lực của cô ta.
Lúc còn trẻ, anh đã từng nghĩ rằng dù có chết trên cơ thể người phụ nữ này thì cũng rất đáng. Vì thế lúc đó anh cũng đã không ít lần làm ra những chuyện điên cuồng chỉ vì để đổi lấy một nụ cười mỉm của cô ta.
Người phụ nữ này...
“Tổng giám đốc Trương.”
Trần Đức Bảo lại gọi thêm một tiếng. Sắc mặt của Trương Thiên Thành không tốt chút nào.
“Không cần đâu, có chuyện gì thì cứ nói luôn đây đi”
Cuối cùng Trương Thiên Thành cũng đã trở về thực tại, sắc mặt cũng đã trở nên bình thường. Sau đó anh nghiệm mặt nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt, lên tiếng nói với Trần Đức Bảo: “Cậu cũng ra ngoài đi, năng lực giao tiếp và thuyết phục của cô Trần cũng không phải là thứ mà cậu có thể hiểu được. Chỉ dựa vào việc cậu muốn hủy cuộc hẹn thì cô ấy cũng có trăm nghìn cách khác để có thể gặp được tôi”
Trần Đức Bảo nở một nụ cười gượng gạo. Anh ta nhìn sắc mặt của Trương Thiên Thành thì thấy có chút gì đó không bình thường. Cũng may cuối cùng Tổng giám đốc Trương cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi.
Trần Đức Bảo vừa mới rời khỏi, Trần Anh Thư không khỏi bật cười.