Trần Đức Bảo ngay lập tức cũng có can đảm hơn, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thiên Thành, nở một nụ cười miễn cưỡng trông còn khó coi hơn cả khóc, tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Trương, không phải tôi muốn để cho chị Linh Đan hiểu lầm anh đâu. Đương nhiên những lời bày tỏ đó cũng là nói trước khi tôi nói ra sự thật. Như vậy đã đủ để chứng minh đúng là chị Linh Đan có tình cảm đối với anh.”
“Nhưng mà những lời nói của tôi đã khiến chuyện này thăng hoa thêm được một chút đấy!”
Trần Đức Bảo giơ một ngón tay lên khua khua trong không trung, ánh mắt thì nhìn chằm chằm
vào Trương Thiên Thành. Thấy Trương Thiên Thành không có nổi giận thì anh ta biết mình đã đoán đúng rồi, sau đó liền nhe răng cười he he.
“Thì ra là cậu rảnh rỗi như vậy. Như thế này nhé, tháng này tôi sẽ cho cậu làm tăng ca đủ 30 ngày, hơn nữa còn không có lương hay thưởng làm thêm giờ gì cả”.
Trương Thiên Thành lạnh mặt sau đó nghiêm giọng nói, trực tiếp lên tiếng đuổi khách.
Trần Đức Bảo vừa nghe thấy phải tăng ca mà lại còn không có lương thưởng thì lệ rơi đầy mặt, thế nhưng trong tim anh ta thì lại đang nở hoa. Dù sao hai người họ có thể hòa thuận vui vẻ lại với nhau thì anh ta chịu khổ một chút cũng chẳng sao cả.
Ngày lành tháng tốt còn đang ở phía sau mà.
Sau khi Trần Đức Bảo rời đi thì Trương Thiên Thành mới lại ngồi xuống ghế. Anh vô thức đưa tay lên sờ sờ môi.
Trong mưa, Vũ Linh Đan đã chủ động hôn
anh. Mùi vị đó...
Trương Thiên Thành không biết nói như thế nào cả, thật là kỳ lạ. Thế nhưng bởi vì ở dưới mưa nên cơ thể anh cũng không có nhiều kích động lắm. Dường như từ trước tới nay anh chưa bao giờ bình tĩnh và lý trí đến như vậy, thậm chí còn có thể lặng lẽ đẩy Vũ Linh Đan ra.
“Vũ Linh Đan, rốt cuộc cô muốn như thế nào?”
Trương Thiên Thành đặt chiếc nhẫn ở trên bàn, dường như lúc nào anh cũng tự nhắc nhở lúc anh mất mặt quỳ xuống trước mặt cô. Nếu Vũ Linh Đan đồng ý thì còn được, nếu không mà bị người khác biết được thì chắc chắn chuyện này sẽ là trò cười trong suốt cuộc đời còn lại của anh mất.
Lại còn thừa nhận lỗi lầm nữa chứ.
Đúng là anh bị điên rồi nên mới làm như vậy.
Nhưng mà việc nói ra cũng không khó như anh đã tưởng tượng. Có lẽ Vũ Linh Đan đã tha thứ cho anh, tất cả mọi chuyện cô cũng đã biết hết rồi.
Thế nhưng...
Tất cả đều là vô ích.
Trương Thiên Thành hít thở một hơi thật sâu. Qua một hồi lâu mà anh vẫn chưa có phản ứng lại.
“Có lẽ, nếu như thừa lúc Vũ Linh Đan bị cảm động, mình đưa nhẫn cho cô ấy một lần nữa thì sẽ có khả năng thành công đấy nhỉ?
Trương Thiên Thành suy nghĩ hồi lâu, lúc này anh mới phát hiện ra mình đã bỏ lỡ cơ hội lớn nhất. Anh bực mình tự đánh vào đầu mình. Đúng lúc này cánh cửa phòng làm việc đột nhiên lại bị mở ra.
Tay của Trương Thiên Thành vẫn đang đặt ở trên đầu, vẻ mặt vô cùng ảo não. Nhìn thấy người phụ nữ vừa bước vào phòng làm việc thì đột nhiên máu trong người anh đông cứng cả lại.
Theo sau đó là Trần Đức Bảo.
Trần Đức Bảo vội vàng ngàn người phụ nữ kia lại thế nhưng vẫn chậm hơn một bước. Khi nhìn
thấy dáng vẻ lạnh lùng và ánh mắt hận không thể ăn tươi nuôi sống mình của Trương Thiên Thành thì cuối cùng Trần Đức Bảo cũng biết anh ta đã phạm phải tội tày đình rồi.
Nhưng mà dù sao đây cũng là bạn gái cũ kiêm mối tình đầu của Trương Thiên Thành, thật sự Trần Đức Bảo cũng không dám làm gì Trần Anh Thư, vì thế anh ta chỉ có thể giải thích: “Lúc tôi nhìn thấy cô Trần thì cố Trần đã lên tới đây rồi. Tôi đã nói rõ là hủy hẹn, thế nhưng..”.