Trần Đức Bảo lo lắng nhìn Trương Thiên Thành, một người là mối tình đầu, một người thì vừa mới thừa nhận là thích người ta. Trương Thiên Thành sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Nhớ tới những câu nói và những lời giải thích cuối cùng của Vũ Linh Đan, Trần Đức Bảo cũng bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu rồi.
Sao Trần Anh Thư sớm không về, muộn không về mà lại về đúng lúc chuẩn bị đi công tác thế này... Trần Đức Bảo không khỏi âm thầm cầu nguyện.
“Tất cả đều thực hiện theo trình tự bình thường, không liên quan tới chuyện của công ty thì từ chối đi”
Một hồi lâu sau Trương Thiên Thành mới bật ra một câu.
Đây có tính là đã đưa ra lựa chọn rồi không?
Gương mặt của Trần Đức Bảo lập tức tràn ngập vẻ vui mừng, vội vàng đồng ý với Trương Thiên Thành. Thấy vẻ mặt của Trần Đức Bảo thay đổi quá nhanh, ngay cả Trương Thiên Thành cũng không kìm nén được mà quay sang nhìn anh ta, hỏi: “Cậu vui lắm à?”
Nụ cười trên mặt của Trần Đức Bảo đột nhiên tắt lịm thế nhưng vẫn không thể che giấu được ý cười ở khóe miệng.
“Đúng thế, tôi rất vui khi bớt đi được một chuyến công tác
Có những lúc ngay cả Trần Đức Bảo cũng đang cảm thấy bực bội nhưng mà chỉ cần nhìn thấy Trương Thiên Thành và Vũ Linh Đan ở cạnh nhau thì anh ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Anh ta nghĩ, chắc chắn Trương Thiên Thành còn vui hơn cả mình.
Yên lặng tận cho đến lúc bước vào phòng làm việc, lúc này Trần Đức Bảo mới chuyển lại lời nói của Vũ Linh Đan.
Đương nhiên Trần Đức Bảo cũng đã thêm mắm thêm muối một chút, chỉ nói mỗi một nửa câu chuyện. Thế nhưng không ngờ Trương Thiên Thành lại hừ lạnh một tiếng, ra vẻ không tin.
Trần Đức Bảo sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, hoàn toàn không biết rốt cuộc sếp của mình có ý gì.
Rất lâu sau đó Trương Thiên Thành mới lên tiếng hỏi: “Vũ Linh Đan thật sự đã nói như thế à?”
Trần Đức Bảo lập tức gật gật đầu: “Đúng là như thế, đúng là chị Linh Đan đã nói với tôi rằng chị ấy vẫn còn tình cảm với anh, có thể trước kia có quá nhiều hiểu lầm và mâu thuẫn nên mọi chuyện mới thành ra như vậy.
Trương Thiên Thành lập tức ngẩng đầu, anh dùng một ánh mắt nghiêm túc nhìn Trần Đức Bảo: “Cậu nói cho cô ấy rồi à?”
“Cái gì cơ?”
Trần Đức Bảo không thể không lau mồ hôi lạnh, cả người hơi cứng ngắc. Anh ta bắt đầu giả ngu.
“Hừ!”
Trương Thiên Thành lại hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực sau đó đi đến bên cửa sổ: “Cậu là trợ lý ở bên cạnh tôi lâu nhất từ trước tới nay, xem ra bây giờ ngay cả cậu tôi cũng không thể tin được nữa rồi.”
“Tổng giám đốc Trường, tôi không có ý gì khác đâu.”
“Không có sự cho phép của tôi thì chính là cậu có ý gì khác đó. Trần Đức Bảo, cậu nói xem tôi nên phạt cậu như thế nào thì được nhỉ?
Trương Thiên Thành quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Trần Đức Bảo. Anh lạnh giọng chất vấn.
Trần Đức Bảo cúi đầu thấp nhất có thể, anh ta hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên. Nghe thấy lời chất vấn của Trương Thiên Thành, trong đầu
anh ta chỉ vang vọng lên một âm thanh duy nhất, đó chính là anh ta tiêu đời rồi.
Nhưng mà rất nhanh sau đó Trần Đức Bảo đã kịp phản ứng, dường như cơn giận của Tổng giám đốc Trương hôm nay không giống với những ngày thường.
Có lẽ nào...