"Anh xin thề!"
"..."
Cô tin mà, cô có bảo là không tin đâu, lại còn giơ tay lên xin thề.
Nếu có xảy ra chuyện gì rồi cũng chẳng sao, cô chỉ cảm thấy khó chịu khi thấy bức ảnh kia thôi, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng với nhau.
Đặt tay mình lên cánh tay đang giơ lên cao kia, cô kéo tay hắn xuống lần đầu tiên chủ động cầm tay hắn, hai má cô đỏ ửng có chút xấu hổ. Như thay lời muốn nói, cô cầm tay hắn lên vuốt ve an ủi.
Trên khuôn mặt kia cũng vì thế mà với đi sự lo lắng, khẩn trương.
Trần Tuân không biết nên diễn tả tâm trạng bây giờ của mình như thế nào, chỉ cảm thấy nhẹ nhỏm hẵn đi, bởi vì cô tin tưởng hắn.
Hai người chỉ qua vài lời nói hành động vậy là hiểu nhau, có lẽ tận sâu trong lòng họ có đồng cảm có cảm xúc với nhau cho nên mới chấp nhận tin tưởng nhau, hay sợ đối phương hiểu lầm.
"Trước mắt dự án kia của Lão An khoan hãy đụng tới."
"Vâng."
"Còn chuyện bức ảnh kia..." Trần Tuân ngừng lại, nghĩ một lúc mới nói.
"Đi điều tra cụ thể, chắc chắn sau lưng An Thảo còn có người chống lưng."
A Dương cùng Trần Tuân người đứng kẻ ngồi trong phòng đọc sách. Sau khi nhận được lệnh từ cậu chủ liền gật đầu lập tức đi điều tra cụ thể.
Trong căn phòng chỉ có một ngọn đèn được mở, ánh sáng lờ mờ khiến cho dáng vẻ đăm chiêu, trầm lặng của Trần Tuân có chút cô tịch, u buồn.
Thế giới của hắn, dù sao cũng chỉ có một màu cho dù có bật đèn hay không thì cũng vậy, cũng chẳng khá lên được.
Hắn đưa tay lần mò đến công tắc đèn để bàn, tiếng 'tách tách' vang lên giữa căn phòng vắng, hắn thả mình vào ghế dựa, dáng vẻ lười biếng, trên khuôn mặt kia không nhìn ra được cảm xúc gì.
Nhắm chặt hai mắt, hắn như đang thả mình vào dòng xoáy của ký ức cũ năm nào.
Hắn cùng An Thảo quen nhau trong một lần đi dự tiệc của công ty, năm đó hắn mới lên nhậm chức vẫn chưa có quan hệ rộng mà An Thảo kia lại thường xuyên cùng An lão gia đi dự tiệc cho nên quan hệ cũng khá tốt, là cô ta giúp hắn mở rộng quan hệ điều đó hắn rất cảm kích.
Nhưng chỉ không ngờ rằng...
"Trần Tuân, anh nghĩ tôi yêu anh sao?"
"Nực cười, tôi mà yêu người như anh? Thứ có giá trị nhất trên người anh mà tôi để ý đến cũng chỉ là tiền thôi."
"Trần Tuân, anh cũng có ngày này nhỉ? Bị một con đàn bà giẫm đạp dưới chân."
"Trần Tuân, anh xứng với tôi sao? Đồ mù!"
Hắn giật mình tỉnh dậy, trên trán đổ mồ hôi hột. Bên tay như có ai đó đang không ngừng lắc tay mình, Trần Tuân ngửi thấy mùi hương quen thuộc của cô liền nhận ra.
Hắn kéo cô ngồi lên đùi mình ôm chặt lấy cô, như đang giải tỏa tâm trạng nặng nề trong lòng.
Quân Yên bị hắn ôm cũng có chút bất ngờ, nhưng không đẩy hắn ra ngược lại cô còn vỗ vỗ lưng hắn an ủi.
Lúc nãy đi ngang qua đây thấy cửa phòng không khóa, bên trong lại có ánh đèn mờ ảo liền khiến cho cô tò mò, vừa mở cửa vào liền thấy hắn đang nhắm chặt mắt, cô cứ nghĩ hắn đang ngủ.
Chỉ là một lúc sau liền thấy hắn nhíu chặt chân mày, dường như đang trải qua chuyện gì đó rất đau khổ.
Ôm một lúc, cảm giác khó chịu trong người vơi đi. Hắn chuyển tay xuống ôm eo Quân Yên, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô:
"Em vào từ nãy giờ sao?"
Quân Yên cúi thấp đầu, viết lên bàn tay của hắn.
"Vâng."
"Vậy...anh có nói bậy gì không vậy?" Hắn lại hỏi.
Quân Yên tất nhiên trả lời không, bởi vì cô chẳng nghe được gì cả chỉ thấy hắn với bộ dạng đau khổ, mồ hôi nhễ nhại thôi.
Hắn thở dài, kéo cô sát vào người mình cằm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nói có chút lười biếng mệt mỏi.
"Lúc nãy anh chỉ nhớ lại vài chuyện cũ...em đừng lo."
"Cũng đừng nghĩ nhiều, biết không?"
Dựa vào lòng ngực hắn, nhịp tim Trần Tuân rõ mồn một bên tai cô. Cảm giác ấm áp, hạnh phúc nhen nhói, Quân Yên cười cười gật đầu.
Còn Trần Tuân nghĩ đến những thứ mình vừa nhớ lại, hắn không khỏi bật cười, nụ cười nhạt nhẽo dần dần trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Hắn hít một hơi, mùi dầu gội từ tóc cô khiến hắn thật dễ chịu, lại cọ cọ thêm mấy cái nữa mới hài lòng buông tha.
Hắn cong môi cười, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng mình.
"Em biết không..."