"Phu nhân...hôm nay thiếu phu nhân lạ lắm."
"Sao lại lạ?"
"Cô ấy cứ thẫn thờ ngồi một đống, cứ như bị giật chồng ấy ạ."
Tiểu Hinh vừa xuống dưới nhà liền gọi điện báo cáo tình hình cho phu nhân nhà mình, nó thậm thà thậm thụt như đang làm chuyện xấu.
Trần phu nhân nghe xong liền bảo biết rồi xong liền ngắt máy đi xử lý công việc còn lại để quay về nhà xem sao.
Con dâu như Quân Yên khó kiếm, lại không chê thằng con nhà bà, cũng chẳng có tâm tư sâu xa thì sao bà lại không thương cho được.
Ở bên này, Quân Yên sau khi thẫn thờ một lúc liền tắt màn hình điện thoại. Cô không ngốc đến mức không biết ai gửi thứ này, cũng biết lý do mà người kia gửi nó.
Nhưng mà, cô không biết nên xử lý thế nào dù sao giữa cô và Trần Tuân cũng chỉ mới bắt đầu chưa có tiến triển gì mấy để phải đánh ghen, xử lý tiểu tam.
Thôi thì...cứ nói cho mẹ chồng, hỏi ý kiến bà dù sao bà cũng có kinh nghiệm hơn cô.
Nghĩ là làm, chờ cho Trần phu nhân về nhà cũng vừa hay bà đang tính hỏi hôm nay cô có chuyện gì mà buồn rầu thẫn thờ không vui Quân Yên liền nói ra chuyện về bức ảnh mình nhận được qua điện thoại kia.
"Cái bọn nghiệp chướng này, chuyện này cũng dám làm!"
"Thằng đần đó, ăn được mà còn không biết chùi mép...cái thằng nghiệt súc, vô tích sự này..."
Trần phu nhân vừa biết chuyện liền chửi ầm lên, đến ly nước trà cũng bị bà ném vỡ tan tành. Dưới sự khuyên can của người làm cho đến con dâu, Trần phu nhân cũng không hề nguôi giận ngược lại còn bùng nổ hơn.
Bà đập bàn, quát lớn.
"Gọi thằng chó kia về đây cho tôi, gọi nó về nhanh lên!"
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Điếc hả?"
Đến mấy cô người làm thường xuyên nếm mật ngọt nay cũng chịu trận, rối rít chạy đi lánh nạn.
Bà tức giận như thế nhưng cũng không khỏi thở dài một hơi đầy chán chường.
Quá khổ, hai đứa nhỏ này vừa qua tân hôn chưa được vài tuần đã gặp phải cái chuyện này, đúng là chẳng tốt đẹp gì.
Cái con nhỏ An Thảo kia đúng là vô liêm sỉ, chuyện mất mặt xấu hổ kia mà cũng làm được đúng là chỉ có máu mủ nhà họ An mới làm ra được.
Bà quay sang cầm tay Quân Yên, cô con dâu thật thà của bà, thấy cô trên mặt đầy lo lắng cho mình, Trần phu nhân vừa buồn vừa thương. Bởi chính bà tìm đến cô, rồi cưới cô về cho con trai mình, còn hứa hẹn sẽ cho cô một hạnh phúc, vậy mà chưa gì đã...
"Quân Yên à...còn đừng buồn nhé."
"Mẹ không biết chuyện này có thật không, nhưng mà nếu có xảy ra chuyện đó mẹ nhất định làm chủ cho con, sẽ không để cho đứa nào bắt nạt con dâu của mẹ cả."
Quân Yên thật sự bị bà làm cho cảm động, từ bé đến lớn cuộc sống cô chưa bao giờ được trải qua cái cảm giác ấm áp, được người khác bảo vệ, quan tâm như thế này. Nhưng từ khi về làm dâu nhà họ Trần, thứ mà hai mươi mấy năm cô mong muốn đều được các thành viên trong nhà cho cô.
Khóe mắt cô ngập nước, sống mũi cay xè.
Cô ước gì mình có thể nói lên mấy chữ cảm ơn mẹ một lần, chỉ là quá khó khăn. Cô cầm lại tay bà thật lòng tin tưởng bà mà gật đầu.
Trần Tuân cùng Trần lão gia ai ai cũng bị bà triệu tập về nhà, lâu lắm rồi bọn họ mới thấy bà tức giận như vậy, cho nên trong lòng ai cũng biết rõ đã có chuyện rất nghiệm trong xảy ra.
Hai cha con vừa bước vào nhà liền bị sát khí bên trong làm cho dừng bước, bọn họ lấy lại tinh thần vừa bị lung lay của mình rồi tiếp tục đi vào.
Trần lão gia thấy người hầu cúi mặt, không dám hó hé một lời, bà vợ nhà mình lại như đang bốc hỏa cũng có chút chùn bước.
"Bà làm sao thế? Công ty đang nhiều việc lắm, bà gọi hai cha con tôi về làm gì."
Trần phu nhân liếc mắt nhìn hai cha con bọn họ, không nói không rằng mà vỗ mạnh xuống bàn trà rồi quát:
"Quỳ xuống!"
"???"
Cả cha cả con theo quán tính liền quỳ rạp xuống, mặt ai cũng đầy hoang mang ngơ ngác, đầu gối cũng ẩn ẩn đau nhói.
Hai chân mày của bà nhíu chặt, nhìn hai cha con đang ở trước mặt lại thấy chẳng ra làm sao. Bà chỉ chỉ vào lão Trần nhà mình rồi gắt giọng.
"Cái lão già kia, ông quỳ xuống làm gì. Đứng lên!"
Trần lão gia mặt đầy nghi hoặc đứng lên, ông nhìn vợ mình như đang muốn nói rằng.
Chẳng phải lúc nãy bà quát quỳ xuống sao? Có chỉ đích danh ai đâu, ông làm sao biết được.
"Bà...bà làm sao thế? Có chuyện gì rồi sao?"
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
Trần Tuân lên tiếng, hắn vẫn quỳ gối ở đó nghiêng mặt lắng nghe.
Bà hừ lạnh, ngoắc tay gọi A Dương tới rồi đưa điện thoại cho cậu ta xem. A Dương xem xong mặt liền biến sắc, không còn giọt máu, cậu chậm chạp đi đến ghé sát vào tai Trần Tuân nói nhỏ, chỉ thấy sau đó sắc mặt hắn liền thay đổi, có chút bất ngờ.
Trần phu nhân nhìn chầm chầm hắn, hắng giọng hỏi:
"Mày nói đi..."
"Mày và con nhỏ An Thảo đó ngủ với nhau rồi đúng không?"
"Thằng nghịch tử, mày mà ngủ với cái loại đó tao sẽ từ mặt mày."
Trần Tuân nhíu mày không lập tức trả lời bà mà như đang đắm chìm trong đoạn kí ức của mình, giữa sự xuất hiện đột ngột của An Thảo sau năm năm cùng với chuyện này khiến cho hắn không kịp thích ứng, dòng suy nghĩ bị rối loạn.
Lần đầu tiên Trần Tuân có cái cảm giác khó khăn, bức bối như thế này.
An Thảo, An Thảo cô ta trở lại rồi sao?
Sau bao nhiêu chuyện cô ta vẫn tiếp tục gây thêm phiền phức cho hắn, hơn hết còn nhắm vào Quân Yên.
Hắn trầm mặt, không ngẩng đầu. Quân Yên nhìn hắn, trong mắt là một mớ hỗn loạn, có mong chờ, có lo sợ, có hi vọng, lòng cô không yên mà ngay cả bản thân cô cũng chẳng lý giải được vì sao mình lại như vậy.
Một lúc sau, hắn ngẩng mặt lên nhưng lại hướng về một nơi nào đó rồi nói:
"Quân Yên, hãy tin anh...anh và cô ta chưa có chuyện gì xảy ra cả."
"Chưa hề đi quá giới hạn một lần nào."
Một câu khẳng định chắc nịch của hắn liền khiến Trần phu nhân cùng Quân Yên như trút bỏ được gánh nặng.
Trần phu nhân không hi vọng hắn sẽ làm chuyện quá giới hạn với người khác mặc dù ở tuổi này ở cái thời này thì chuyện kia xảy ra trước hôn nhân cũng chẳng sao, nhưng bà vẫn không mong là vậy bởi bà sợ chuyện này sẽ để lại trong lòng con dâu mình một nút thắt khó gỡ được.
Quân Yên lắc lắc tay bà, Trần phu nhân còn không hiểu ý cô đang năn nỉ giúp hắn sao, bà gật đầu cô liền đứng dậy đi tới đỡ hắn đứng lên.
Nhìn hai đứa nó tình cảm, lo lắng cho nhau như vậy Trần phu nhân cũng vui ra mặt, tức giận cũng vơi bớt đi, nhưng không thể bỏ qua như vậy được.
Bà ho khan một tiếng, Trần lão gia ngồi im lặng bên cạnh nãy giờ liền rót cho bà một ly nước trà mới đưa đến tận miệng.
Uống nước thông giọng xong, bà lấy lại hơi tiếp tục giáo huấn hắn.
"Cho rằng mày và con nhỏ kia không có chuyện gì xảy ra, nhưng không thể phủi bỏ liên quan được. Tốt nhất là xử lý cho tốt, diệt cỏ tận gốc, đừng có mà dây dưa tình cũ."
"Mày nên nhớ, mày có vợ rồi đấy, ngủ cùng giường đắp cùng chăn...liệu đó mà làm."
Trần Tuân trước sự giáo huấn của mẹ mình luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, hắn cúi thấp đầu, tay lại nắm chặt cổ tay cô.
Hắn đáp:
"Con biết rồi, xin lỗi ba mẹ về chuyện này, con sẽ giải quyết thật gọn gàng."
"Chả cần xin lỗi hai ông bà già này, xin lỗi vợ mày ấy." Bà hừ lạnh, đáp lại hắn.
Trần Tuân mím môi, vâng một tiếng.
Trần gia cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, tuy rằng phu nhân vẫn còn có chút tức giận nhưng Trần lão gia đã chịu hết rồi. Đám người hầu một phen hú hồn, mồ hôi nhễ nhại. Lâu nay biển yên sóng lặng cho nên lần này sóng thần đến bọn họ chưa chuẩn bị tâm lý.
May thật, xuýt chút nữa là chết chung rồi!
Quân Yên đưa Trần Tuân về phòng, cả đoạn đường hắn không nói lời nào cứ im lặng cho đến khi vào phòng.
Vừa khép cửa lại, Quân Yên đã bị hắn giữ chặt hai vai, cô mở to mắt nhìn hắn liền nghe hắn thành khẩn nói:
"Quân Yên, thật xin lỗi em."
"Anh chưa làm gì cả, vẫn còn là trai tân."