Chương 11: Đen Đủi Rùa Đen (2/2)
Rùa đen lần đầu tiên cảm nhận được nguyện lực, không những có thể tăng cao tốc độ tu hành, lâu dần nó còn cảm thấy sự liên kết nào đó đang được thành hình giữa nó và con sông ở nơi đây. Mọi thần thông liên quan đến thuỷ, chỉ cần là ở trong con sông nơi có quản hạt thì đều sẽ được tăng phúc gấp nhiều lần.
Mà tất cả những gì nó phải làm chỉ là giúp người dân bắt được nhiều cá hơn, cùng thi thoảng xuất thủ cứu người bị rơi xuống sông khỏi c·hết đ·uối.
Nếu nó biết có thể như vậy, thì trước đó có đ·ánh c·hết nó cũng quyết không ăn thịt nhân loại. Nhân loại đáng yêu như vậy làm sao có thể ăn đâu.
Nhưng chuyện vui chẳng dài, chuyện xấu lại đến. Một cuộc c·hiến t·ranh giữa phàm nhân với nhau nổ ra, lan rộng đến cả nơi rùa đen quản hạt. Làm thần sông của nhân loại, đáng nhẽ ra nó phải bảo vệ cho tất cả nhân loại trên con sông mà nó quản hạt.
Song là thần sông, nó cũng không được phép nhúng tay vào chuyện của phàm nhân với nhau, dù cho có là toàn bộ nhân loại nó phải bảo vệ đều c·hết hết.
Nguyện lực là con dao hai lưỡi, vừa giúp rùa đen tu luyện nhanh hơn, lại giúp nó tăng cao thần thông trong phạm vị nhất định, ngoài ra còn nhận được sự khẳng định cùng tôn trọng của giới tu tiên, nhờ vậy mà nó cũng được vài lần nhân sĩ tu tiên chỉ điểm qua.
Nhưng nguyện lực có ba phần lợi thì bảy phần độc, trong đó dây dưa nhân quả quá nhiều. Tất cả người trong tu tiên giới đều không muốn tiếp xúc chuyện trong thế tục chính là vì sợ lây dính phải nhân quả, lây dính nhiều có ngày sẽ vì thế mà thân tử đạo tiêu.
Rùa đen là dã yêu, trước đó chưa hề có ai nói cho nó điều đấy. Nó là thần sông, yêu quái nhìn thấy nó còn phải đi đường vòng. Tu tiên chi sĩ thì sợ nó nghe xong sẽ bỏ của chạy lấy người, thật ra cũng có một phần là nghĩ nó biết rồi.
Thế là rùa đen cứ ngu ngu ngơ ngơ bị nguyện lực phản phệ, nhân quả quấn quanh, thần chức tan rã. Một thân yêu lực tân tân khổ khổ từ đại yêu ngã xuống thành tiểu yêu, công sức suốt ba trăm năm chỉ sau một đêm hoá thành bọt nước.
Buồn bã thất vọng, rùa đen mắc bệnh trầm cảm. Một vị tiên nhân thấy nó đáng thương bèn kết thiện duyên, nói rằng nếu nó có thể giữ nguyên bản tâm hướng đạo, không ăn thịt người, không tiếp tục lây dính bất kì nhân quả.
Chờ năm trăm năm sau, khi một thân nhân quả cùng nguyện lực bị thời gian gột rửa sạch sẽ, thì vị tiên nhân đó sẽ dẫn nó vào môn phái tu tiên làm quan môn đệ tử.
Rùa đen nghe xong một lần nữa cháy lên hi vọng, nó cậy vào loài rùa tuổi thọ cao lập tức trốn vào thâm sơn cùng cốc, không đủ năm trăm năm quyết không đi ra ngoài nửa bước.
Ngày rộng tháng dài nháy mắt năm trăm năm đã trôi qua, rùa đen xuất quan, nó lần theo khí tức do vị tu tiên năm đó cố tình để lại.
Cực khổ đi suốt bốn năm trời, cuối cùng nó cũng đến được vị trí của môn phái tu tiên đó, nhưng những trước mắt chỉ là một đ·ống đ·ổ n·át hoang tàn. Vị tiên nhân lúc trước hứa hẹn với nó, cũng không biết đã hoá thành một đống tro bụi từ lúc nào.
Hi vọng biến thành thất vọng, rùa đen lại một lần nữa trầm cảm. Nó quay về chân núi nơi nó bế quan trước đó, năm mươi năm mới ra ngoài kiếm ăn một lần, rùa đen cảm thấy từ nay nó đã không còn tin tưởng vào tình yêu.
Năm mươi năm rồi năm mươi năm rồi lại năm mươi năm, nhiều cái năm mươi năm trôi qua, con tiểu yêu năm nào giờ đây đã thành một vị đại yêu hơn một ngàn hai trăm tuổi.
Một thân khổng lồ như tiểu đồi, lắc mình một cái hoá thành bán nhân bán rùa, tuy không thể hoàn toàn hoá thành nhân hình như thượng yêu. Nhưng một thân râu tóc bạc phơ, mặc lên đơn giản đạo bào, kèm theo quải trượng trên tay.
Nếu không phải do thân người đầu rùa cùng cái mai rùa sau lưng quá chói mắt, nó thoả thoả chính là một vị đắc đạo cao nhân, thậm chí rõ ràng là một con yêu quái, vậy mà không hề khiến cho người nhìn cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm giác có tí ti tiên khí phát ra, quả thật chính là yêu giới khác loại tồn tại.
Nhưng lão yêu rùa bây giờ lại vô cùng chật vật, khắp cả người đều là v·ết t·hương,hình tượng tiên phong đạo cốt trước đó không còn sót lại chút gì. Nó đã hoá ra bản thể, mang theo thân hình khổng lồ vứt bỏ nơi đã làm bạn với nó suốt bảy trăm năm bế quan mà chạy trối c·hết.
Nó thật không hiểu ra sao, đang yên đang lành vậy mà từ đâu xuất hiện một con rắn đến đập phá c·ướp địa bàn của nó. C·ướp địa bàn thì cũng thôi đi, vậy mà còn muốn ăn thịt nó, gào thét đòi hấp thu đạo hạnh của nó.
Nó chỉ là quá mức mong muốn cầu đạo tu tiên, mà trong gần ngàn năm, ngày nào cũng tìm cách mô phỏng học theo phong thái cử chỉ, của các bậc cao nhân tiên hiền trong tu tiên giới.
Lâu dần hình tượng và khí chất cũng thay đổi trở nên tràn ngậm tiên khí, người ngoài nghề nhìn vào sẽ cảm thấy như gặp được chân chính đắc đạo cao nhân. Nói thẳng ra là nhìn thì đẹp nhưng ăn chả ra gì, nó cuối cùng vẫn chỉ là yêu quái, lấy đâu ra đạo hạnh chứ.
Đừng nói lão rùa yêu không hiểu ra sao xui xẻo, chính đại hắc xà đang gào thét đuổi theo cũng không hiểu ra sao. Nó vốn là một vị đại yêu mang trong mình mỏng manh giao long huyết thống, cái tiểu bao bao trên đầu chính là niềm kiêu hãnh của nó, khiến cho nó cảm thấy mình cao quý hơn đại đa số yêu tộc tạp chủng khác.
Như mọi ngày sau khi săn bắt vài con mồi, nó bắt đầu đi dạo xung quanh địa bàn của mình, vừa là để dễ dàng tiêu hoá thức ăn, vừa là để xem có gặp được chuyện gì lý thú giải khuây.
Thật không ngờ nó vậy mà bắt gặp lão yêu rùa năm mươi năm một lần xuất quan kiếm ăn. Được nhiên là đại hắc xà không biết điều đó, nó còn đang kinh ngạc, trong địa bàn của nó vậy mà lại tồn tại một vị tiên tu cao nhân.
Ách, nói là tiên tu cũng quái quái vì rõ ràng là hình tượng là một con rùa yêu, thậm chí còn rùa yêu này còn chưa hoá hình hết.
Nhưng cái khí chất kia, trong lúc vô ý làm ra cử chỉ kia, bọn chúng không thể nào là giả được. Không phải tiên nhân thì cũng là thú cưỡi của tiên nhân, dù là gì thì với thực lực của nó có cho mười cái mạng cũng không dám đắc tội.
Từ bé đến lớn đại hắc xà luôn phải nghe các yêu quái khác tiêm nhiễm, tiên tu là đáng sợ thế nào, tiên nhân là cường đại thế nào, thậm chí trong tu tiên giới còn có chân tiên có thể sánh ngang với các vị thiên yêu lão tổ.
Mà một khi có yêu tộc bị tu tiên chi sĩ bắt gặp, chắc chắn sẽ chuyển thành không c·hết không ngưng. Không chỉ nghe kể, khi còn là tiểu yêu nó đã may mắn được chứng kiến mấy lần tiên yêu đại chiến, quả thật là vô cùng tàn khốc.
Giờ tuy là đại yêu nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đó vẫn khiến nó vô cùng sợ hãi. Chốn qua mấy lần, xem ra lần này thật không may lại bị nó bắt gặp. Chỉ mong là tiền bối quy tiên này có thể nể tình từng là yêu tộc với nhau, mà có thể tha cho nó một mạng.
Đang lúc đại hắc xà chuẩn bị run lẩy bẩy giả đáng thương xin tha mạng, thì vị tiền bối quy tiên kia đột nhiên mặt tím ngắt phun ra một ngụm máu đen, đại hắc xà trợn tròn mắt, quy tiên... vậy mà trúng độc?
Giờ nó mới nhớ ra bản mệnh thần thông của mình, chính là toàn thân đại hắc xà đâu đâu cũng có thể tiết ra độc khí. Độc khí này không màu không mùi, có thể liên tục phóng ra mà không ảnh hưởng đến thể lực của nó, ngay cả yêu lực cũng tốn rất ít gần như có thể bỏ qua.
Ngày thường nó vẫn liên tục mặc kệ phóng ra độc tố hoà vào môi trường không khí xung quanh, do lượng độc không nhiều cùng phát tác khá chậm, nên dù là kẻ có tu vi cao hơn nó đi chăng nữa cũng khó lòng phát hiện, chờ khi nào độc tính phát tác thì mọi chuyện đã trở nên quá muộn.
Cũng là do vừa rồi đại hắc xà quá khẩn trương sợ hãi mà quên tắt đi thần thông, cơ mà nghĩ thế nào thì vị tiền bối quy tiên kia cũng không dễ dàng trúng độc mới phải chứ. Nhưng nhìn qua lại không giống như là giả vờ, mà cũng không có lý do gì phải giả vờ trúng độc cả.
Nghĩ như vậy, ánh mắt đại hắc xà dần trở nên lập loè đầy nguy hiểm, thế là mọi chuyện diễn biến thành xà truy quy chạy như bây giờ.
-----------------------------------
"Con rùa kia ngươi đừng chạy nữa, càng chạy nhanh sẽ chỉ làm cho ngươi trúng độc càng nặng hơn thôi. Hay là thế này, chúng ta mỗi người lùi một bước, ta sẽ không ăn thịt ngươi, ngược lại còn sẽ giúp ngươi giải độc. Đổi lại ngươi chỉ cần cho ta cắn một miếng, cùng dậy ta làm sao để có được tiên nhân khí chất như ngươi. Thế nào? Công bằng chứ? Đại xà ta nói được thì làm được."
Lão quy nghe đại hắc xà nói xong liền cười ha hả: "Nói rất hay, nếu không phải lão quy ta sống hơn một ngàn hai trăm năm thì đã suýt chút nữa tin chuyện ma quỷ của nhà ngươi. Con rắn kia, ta có thể tu vi không bằng ngươi, nhưng tính số năm sống trên đời thì lão quy ta có thể làm gia gia của gia gia ngươi vẫn còn thừa đấy. Muốn lừa lão quy ta? Phi, tu thêm vài trăm năm nữa đi nhé."
Lão quy châm chọc làm đại hắc xà tức muốn sôi máu: "Được được, để xem ngươi còn mạnh miệng trong bao lâu. Sớm hay muộn gì ta cũng sẽ bắt được ngươi, đến lúc đó ta sẽ không lập tức g·iết c·hết ngươi, ta sẽ t·ra t·ấn dàn vặt ngươi chục năm, không trăm năm, ngươi sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này."
Lão quy nghe vậy không giận trái làm mừng, giống như bậc tiền bối nghe được tiểu bối nói ra mộng tưởng tương lai của mình: "Tốt tốt, người trẻ tuổi là phải có mộng tưởng như vậy, lão quy ta ở đằng trước chúc tiểu xà ngươi mau chóng có thể thực hiện được ước mơ của mình nhé."
"Ngươi..." Đại hắc xà không nói nữa, hắn biết về miệng lưỡi mình sẽ không đấu lại con tiện rùa này, đổi lại hắn sẽ dùng chính hành động của mình để dậy cho con rùa già c·hết tiệt này thế nào là kính già yêu trẻ.
Chạy thêm được một canh giờ, nói thật lão quy hiện tại cảm thấy khá tuyệt vọng. Nó bây giờ trúng độc ngày càng sâu, yêu lực dùng để áp chế độc tính đã ngày càng nhiều, cứ đà này nó chắc chắn sẽ bị con xà yêu kia bắt được.
Nó cũng không cảm thấy con xà yêu kia chỉ giỏi nói mạnh miệng, con xà đó thực sự nói được là làm được, nhưng là phần sau chứ không phải là phần hứa hẹn trước đó.
Phải làm thế nào bây giờ, không lẽ lão quy ta sẽ phải c·hết thế này, vào tay một con xà yêu vô danh tiểu tốt?
Càng sống lâu chỉ làm nó càng thấy tích mệnh hơn, nó không muốn c·hết, nó muốn trường sinh, nó muốn thành yêu tiên, nó muốn trở thành quy lão tiên.
Đột nhiên trước mặt nó xuất hiện một hạp cốc, nếu chỉ có thế thì cũng không có gì lạ, điều đáng lưu ý ở đây là từ trong hạp công vậy mà truyền ra linh lực dao động, đó chính là lực lượng của người tu tiên.
Theo như cường độ linh lực dao động thì vị tu tiên giả này chí ít cũng là một vị chân nhân, ở trong tu tiên giới hoàn được xếp vào hàng cấp bậc đại lão. Vậy mà xuất hiện ở trong thâm sơn cùng cốc này, từ trước đến giờ nó chưa từng nghe nói trên núi này có tu tiên môn phái a?
Khoan đã, đây là Đăng Thiên Sơn, nếu mà nghe theo truyền thuyết của phàm nhân thì trên Đăng Thiên Sơn đúng là có tiên nhân. Nhưng mà phàm nhân ngu muội có thể tin sao? Nếu là trước đó thì nó chắc chắn là không tin, nhưng còn bây giờ thì khó nói.
Nếu như yêu quái khác mà biết trong hạp công có thể tồn tại một vị chân nhân, thì có đ·ánh c·hết cũng chắc chắn không dám loạn xông vào. Nhưng lão rùa yêu thì lại khác, nó đã từng làm sông thần.
Tuy từ lúc đó đến nay đã trải qua bảy trăm năm, một thân nhân quả cùng nguyện lực đã không còn sót lại chút gì. Nhưng dù gì cũng từng là thần linh bảo vệ một cõi, lại từ đó đến nay bế quan chưa từng làm ác gì.
Nó cũng không sợ tu sĩ chính đạo vừa nhìn thấy nó đã đòi đánh đòi g·iết, so với bị xà yêu bắt thì an toàn hơn nhiều.
Nghĩ như vậy, lão quy không chần chừ nữa, nhanh chóng vọt vào trong hạp cốc, để lại một mình đại hắc xà sững sờ đứng bên ngoài.
Nó không giống lão quy năm mươi năm mới xuất quan một lần, nó là con yêu quái thường xuyên hoạt động mạnh dưới chân núi.
Vì vậy ngay khi đến bên ngoài hạp cốc, cẩm nhận được đáng sợ linh lực dao động, điều đầu tiên nó nghĩ đến là truyền thuyết gần đây về một vị bạch y tiên nhân xuất hiện trên Đăng Thiên Sơn.
Nếu là lúc trước thì nó sẽ khịt mũi coi thường, nó dù gì cũng là một con đại yêu, một số kiến thức cơ bản về tu tiên giới vẫn phải có.
Một viên tiên đan có thể nháy mắt cải tử hồi sinh, lại còn có năng lực giúp phàm nhân cải lão hoàn đồng là thần kì bực nào, quý giá bực nào.
Dù có là tu sĩ chính đạo cũng không thể nào dễ dàng ban tặng nó cho phàm nhân được, đã thế còn là tặng một lúc tận hai viên, nghe thế nào cũng cảm thấy đây là giả quá giả, giả đến mức nó nghe xong chả buồn nhớ.
Nhưng chính vì như vậy cho nên khi đối diện với linh lực phát ra từ hạp cốc, tâm linh nó mới càng bị trùng kích hơn lão quy gấp cả chục lần. Rất có thể trong đó có một vị cao nhân đắc đạo, có thể tiện tay là vứt ra một quả tiên đan tặng cho phàm nhân.
Bực này độ lượng, bực này khí khái, nó muốn héo.
Còn con rùa kia sao? Quên đi, con rùa đó c·hết chắc rồi, nó còn chưa điên đến mức cùng một vị chân nhân đòi con mồi, trừ khi nó cũng muốn c·hết.
Đại hắc xà lập tức quay đầu bỏ chạy, nó không dám ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.