Chương 10: Lão Rùa Yêu (1/2)
"Ta rõ ràng đã trốn vào tận thâm sơn cùng cốc, tránh xa nhân loại, tránh xa mọi rắc rối, năm mươi năm mới ra ngoài thông khí một lần. Tại sao vẫn luôn có kiếp nạn đến tìm ta, nhân nhân quả quả đến bao giờ mới có một cái kết thúc?"
Dưới chân núi Đăng Thiên Sơn, xuất hiện một con rùa đen to như một chiếc tiểu ô tô, đang cật lực chạy như bay, tốc độ đó quá thật không giống rùa tí nào.
Nếu bây giờ mà có phàm nhân đi ngang qua thì sẽ kinh ngạc thốt lên sợ hãi. YÊU QUÁI!!!
Đúng vậy, con rùa đen khổng lồ này chính là một vị sống hơn ngàn năm đại yêu.
Ngàn năm trước, khi nó còn sinh sống ở con sông gần với nhân loại. Lúc đó, nó vẫn còn chỉ là một con tiểu yêu, có kích thước bằng một nhân loại trưởng thành.
Cũng giống như đại đa số yêu quái khác, chỉ vừa mới gặp, nó đã yêu tha thiết sinh vật mang tên nhân loại này.
Nhân loại trời sinh có linh tính cao, mà linh tính đối với yêu thú, yêu tinh, yêu quái đều là vật đại bổ, có thể trợ giúp bọn chúng nhanh hơn trên con đường tu hành.
Với mai rùa cứng rắn và thiên phú bơi dưới nước, không nhân loại nào có thể làm gì được nó, võ giả tiến đến cũng không ít bị nó làm thịt.
Dần dần rùa đen càng ngày càng trở nên không kiêng nể gì cả. Nó cảm thấy nhân loại chính là sinh vật đi bằng hai chân, linh tính tràn đầy nhưng lại nhỏ yếu nhất tồn tại.
Ngày quá ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. nhân quả báo ứng, cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Giống như mọi khi, vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, rùa đen nhàn nhã bơi dần lên mặt nước. Nhưng gần đến nơi thì nó lại cảm thấy có gì đó không đúng, cả con sông rộng lớn vậy mà không có đến một bóng thuyền.
Rùa đen hơi chần chờ một chút, nhưng cơn đói bụng cùng cảm giác thèm khát thịt người thôi thúc nó chiến thắng sự cảnh giác.
Rùa đen cũng không suy nghĩ nhiều, nó đã săn bắt nhân loại ở đoạn sông này quá lâu rồi, người càng ngày càng ít cũng là điều dễ hiểu. Có lẽ thêm một hai lần nữa, nó cũng nên chuyển địa điểm khác để kiếm ăn thôi.
Tuy nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng để đảm bảo, nó vẫn thử hơi dò đầu ra mặt nước để thám thính trước.
Nhưng không ngờ, chỉ vừa mới ló được nửa cái đầu, rùa đen còn chưa kịp hiểu chuyển gì. Thì từ đâu, một ánh kiếm sáng rực mang theo nhiệt độ cực cao, bay v·út về phía nó.
Không kịp tránh thoát, nó theo bản năng súc thân thể trốn vào trong mai rùa.
Lập tức một t·iếng n·ổ lớn xuất hiện, kèm theo lực lượng không thể kháng cự, mang cả thân hình khổng lồ của nó đập mạnh xuống đáy sông.
Mai rùa nứt toác, nội tạng chấn động, từng luồng cảm giác nóng rực xâm nhập, như muốn sôi cạn máu tươi trong thân thể nó.
Chỉ một chiêu thôi đã khiến nó mất nửa cái mạng, nó thậm chí còn chưa kịp thấy người ra tay là ai.
Đại yêu? Thượng yêu? Mặc kệ là ai nhưng chắc chắn không phải nhân loại.
Trong suy nghĩ của rùa đen, nhân loại là nhỏ yếu như vậy. Dù cho mạnh nhất võ giả, cũng không thể dùng một chiêu mà đánh bại nó được, cùng lắm thì chỉ khiến nó bị v·ết t·hương nhẹ mà thôi.
Lung lay cái đầu rùa bị chấn đến suýt chút nữa hôn mê, việc nó cần làm lúc này là chạy trốn. Nó không dám suy nghĩ đến việc trả thù, thực lực hai bên cách nhau quá xa.
Là rùa yêu, nó có tuổi thọ dài lâu hơn đa số yêu quái khác. Nhưng đổi lại thiên phú tu luyện lại chẳng ra gì, thần thông pháp thuật phần lớn cũng không thiên về chiến đấu.
Bảo nó bắt nạt phàm nhân cùng lũ tiểu yêu còn được, chứ từ cấp bậc đại yêu trở lên nó chỉ có thể chui vào mai rùa làm bao cát. Dù sau này rùa đen có trở thành đại yêu đi chăng nữa, thì số phận làm bao cát của nó cũng sẽ không thay đổi.
Biết làm sao được, đó chính là tầm quan trọng của huyết mạch. Ngay cả trong yêu tộc, có một người cha tốt cũng vô cùng quan trọng.
Nhẫn nhịn đau đớn, rùa đen bỏ chạy thục mạng. Nó lần này học khôn chỉ bơi dưới đáy sông, đoán được kẻ t·ấn c·ông không quen thuộc môi trường dưới nước. Đó là lý do tại sao hắn phải đợi đến lúc nó ngoi lên khỏi mặt sông mới chịu ra tay.
Chỉ cần kẻ địch không quen thuộc dưới nước, với thiên phú bơi lội của loài rùa, rùa đen tự tin có thể dễ dàng cắt đuôi kẻ địch. Dù sao trước giờ cách này vẫn giúp nó, tránh thoát không biết bao nhiêu lần sinh tử.
Nó cảm thấy lần này cũng sẽ không có gì khác mấy, chỉ là có chút hung hiểm hơn mà thôi. Nhưng ba mươi phút qua đi, niềm tin đó không còn sót lại chút gì.
Nó đã chạy ngược chiều sông, cách xa nhân loại cả chục dặm rồi. Nhưng linh thức vẫn liên tục báo động có nguy hiểm, cảm giác này giống như có một đôi mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nó.
Đôi mắt đó như giòi trong xương, dù cho rùa đen có bơi nhanh đến đâu, luồn lách thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thoát khỏi được đôi mắt đó. Cảm giác c·ái c·hết ngày càng gần, làm cho nó muốn phát điên.
Nó chỉ là một con tiểu yêu, thần thông thuật pháp ít đến đáng thương. Ngoài liều mạng tiếp tục bỏ chạy, nó không biết mình có thể làm gì khác.
Kịch liệt chạy trốn suốt hai canh giờ, rùa đen không biết làm thế nào mà nó có thể kiên trì đến lúc này.
Nó mới chỉ hai trăm tuổi, còn rất trẻ, tương lai phía trước còn dài. Trên đời này còn rất nhiều thứ đang đợi nó đến nếm thử.
Đầu óc ngày một trầm trọng, nó không biết mình đã đi được bao xa, cũng không biết được mình đang ở đâu. Mười phút trước cảm giác bị nhìn chăm chú đã biến mất, linh thức cũng không còn báo động nguy hiểm nữa.
Nhưng vì quá sợ hãi, cũng như để bảo đảm chắc chắn. Nó không dám lập tức dừng lại, mà tiếp tục bơi tiếp. Phải mãi cho đến khi v·ết t·hương trở nên quá nặng, cùng với một lượng máu lớn bị mất đi, nó mới không chịu nổi được nữa mà phải dừng lại.
Tìm một huyệt động nho nhỏ rồi chui vào, nó cần một chỗ để dưỡng thương. Rùa đen thề trừ khi là v·ết t·hương khỏi hẳn, nếu không cả đời này nó sẽ không bao giờ ra ngoài.
Không có cách nào khác, nó b·ị đ·ánh sợ, hoá ra mai rùa cứng rắn của nó cũng không an toàn như trong tưởng tượng. Nó chỉ là một con tiểu yêu bé nhỏ, không có gì đáng giá kiêu ngạo.
Thời gian thấm thoát, nháy mắt cái đã năm năm trôi qua. Vết thương chí mạng trên lưng rùa đen từ lâu đã khỏi hẳn. Khoảng thời gian trước đó nó cũng có ra ngoài tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, ai là người muốn g·iết nó.
Cuối cùng rùa đen nhận được câu trả lời nằm ngoài sức tưởng tượng của nó, kẻ ra tay ngày hôm đó lại chính là một nhân loại.
Sự thật đó khiến rùa đen trở nên choáng váng, không ngờ sinh vật luôn bị nó khinh thị, coi như là thức ăn lại có thể trở nên khủng bố như vậy. Dù là bây giờ, mỗi khi nó nhớ lại một kiếm hôm đó đều sẽ khiến linh hồn nó cảm thấy run rẩy, vậy mà lại xuất phát từ nhân loại.
Tìm hiểu kĩ hơn rùa đen mới biết rằng, hoá ra nhân loại không hề nhỏ yếu như nó đã từng nghĩ. Trong nhân loại ngoại trừ võ giả ra còn có một đám người đặc biệt tự xưng là tu tiên giả, bọn họ là lớp bảo vệ cuối cùng của văn minh nhân loại.
Tuy số lượng so với cả yêu tộc thì vô cùng ít ỏi, nhưng những tu tiên giả này vậy mà lại có thể khiến cho yêu tộc cảm thấy e ngại.
Càng tìm hiểu sâu, nó càng trở nên tò mò hơn về nhân loại cũng như cái gọi là tiên nhân. Nó muốn biết thứ gì đã khiến cho một giống loài yếu đuối thấp kém như nhân loại, lại có thể xuất hiện những nhân vật mạnh mẽ đến như vậy.
Nó không nhịn được suy nghĩ, nếu nó cũng có thể bắt chiếc học theo nhân loại, thì có phải nó cũng sẽ trở nên mạnh hơn nhiều so với đại đa số yêu tộc khác không.
Dần dần nó biết về đạo, biết về luật nhân quả. Rùa đen không còn ăn thịt người nữa, thậm chí nó còn thử cứu người bị rơi xuống sông.
Ban đầu rùa đen chỉ muốn trả lại nghiệp chướng nặng nền mà nó đã từng gây ra trong quá khứ, nhưng từ khi bắt đầu có người tôn nó làm thần sông, lại còn lập đền thờ cho nó, đây là lúc mọi chuyện trở nên khác biệt.