Chương 12: SCP Mới Cùng Biến Dị Cây Đào
Hạ Nhất Minh hiện tại rất phiền muộn, vô cùng phiền muộn. Đến hôm nay đã là hơn nửa tháng, chính xác là ba tuần lẻ một ngày hắn xuyên qua thế giới này.
Từ lúc ban đầu bỡ ngỡ sợ hãi không biết phải làm sao, cho đến c·hết lặng và bây giờ là chấp nhận cuộc sống ở một thế giới hoàn toàn mới.
Ngoài tâm thái chuyển biến ra thì còn có rất nhiều thứ thay đổi trong hai mươi hai ngày này.
Đầu tiên là phải kể đến hệ thống, qua thời gian dài tích trữ điểm ân đức, hắn đã hai lần rút ra SCP mới. Lần một hắn rút ra được SCP-006 suối nguồn tươi trẻ, lần hai là SCP-109 bình nước vô tận.
------------------------------------
Mã vật thể: SCP-006
Phân loại: Safe
Miêu tả: SCP-006 là một con suối rất nhỏ tọa lạc cách Astrakhan 60km về phía tây. Bộ Tư lệnh Tổ Chức đã biết về sự tồn tại của nó từ thế kỷ 19, nhưng không thể phong tỏa nó cho tới năm 1991 vì các lý do chính trị. Tại thượng nguồn của con suối, một nhà máy hóa chất đã được xây dựng như là một vỏ bọc, với phần lớn công nhân nằm dưới quyền hành của Tổ chức và/hoặc nước Nga. Chất lỏng chảy từ con suối đã được xác định về phương diện hóa học là nước khoáng bình thường năm 1902, nhưng có các đặc tính bất thường đối với "thể chất".
Việc hấp thụ chất lỏng gây ra các đặc tính sau ở người: khả năng tái tạo DNA b·ị t·hương tổn bằng sự nhân đôi vừa đủ, tăng cường kích thích đáng kể các khả năng sao lại, cải tạo tế bào trong việc hồi phục các mô bị tổn thương, và tăng cường đáng kể hiệu lực của hệ thống miễn dịch của con người. Khi thử nghiệm chất lỏng trên các đối tượng là động vật, vi khuẩn gây hại và tác nhân virus bị tiêu diệt lập tức. Nhiều loài bò sát và loài chim không bị ảnh hưởng, trong khi các loài động vật linh trưởng cấp cao nhận được các phúc lợi tương tự như con người.
--------------------------------
Mã vật thể: SCP-109
Phân loại: Euclid
Mô tả: SCP-109 là một bình nước tiêu chuẩn của Quân đội Hoa Kỳ (vào khoảng năm 1899) làm từ hỗn hợp thiếc và được bao ngoài bởi một cái vật chứa nặng bằng bông và một cái đai bằng da thuộc màu đen. Khi mở ra, bên trong bình này chứa đầy nước. Một lượng nước dường như vô hạn có thể được chiết xuất ra bên ngoài mà không làm thay đổi khối nước bên trong bình, luôn bằng 3.16kg. Thăm dò phần trong của cái vật chứa cho thấy nó có một thể tích đo được là 2.8 lít và một hình dạng đồng nhất với bên ngoài.
Nước ở trong SCP-109 có màu xanh xám, với nồng độ là 20 phần triệu thiếc (tin) và 170 phần triệu các chất điện phân khác (electrolytes). Nước luôn giữ ở nhiệt độ 19 độ C nhưng có thể được làm nóng lên hoặc làm lạnh đi khi chuyển sang một vật chứa khác.
Hạ Nhất Minh đã thử uống nước trong SCP-109, tuy nó có vị như kim loại nhưng thế mà hắn lại không hề có cảm giác chán ghét, ngược lại còn khá ngon.
Điều kì lạ là, dù hắn có uống nhiều bao nhiêu thì lượng nước tiểu hắn thải ra cũng không có quá nhiều thay đổi. Giống như cơ thể hắn có thể hấp thu trăm phần trăm lượng nước trong SCP-109 vậy.
Theo một số báo cáo phụ lục, SCP-109 có khả năng rất nhỏ tăng cường thể chất và sự khôi phục cho người sử dụng, mỗi tội sự tăng cường này nhỏ đến mức có thể bỏ qua.
----------------------------------
Nói đơn giản, SCP-006 có khả năng tăng cường sự miễn dịch, diệt trừ vi khuẩn virus gây hại, bổ sung sinh mệnh lực, tăng tốc khả năng chữa lành vốn có của cơ thể (nhưng vẫn thua xa SCP-500) và năng lực đáng sợ nhất trường sinh bất lão.
Đúng vậy thứ này có thể tăng cường tuổi thọ, theo như hệ thống bổ sung dữ liệu, cứ mỗi một giọt là có thể gia tăng một tháng tuổi thọ, một chén trà nhỏ có thể tăng mười năm tuổi thọ.
SCP-006 là tiêu hao phẩm, thứ này trong cửa hàng bán theo tiêu chuẩn chính là 500 ân đức điểm một chén, không trả góp không chia ra bán.
Thứ quý giá như vậy mà hắn một lần rút ra đủ để đổ đầy cả chum nước phía sau nhà, tính ra cũng phải được năm mươi lít là ít, hắn cmn phát tài rồi.
Thứ này mà đổi thành tiền thì phải được bao nhiêu? Không thể nào, nó chính là vô giá. Dùng một tấn vàng đổi một chén còn tạm được.
So với hiệu quả của SCP-006 thì SCP-109 quả thật chính là rác rưởi, nước vô tận thì làm được gì, đằng sau hắn là thác nước, trước mặt hắn là cả một con sông, hắn thiếu nước sao.
Khả năng tăng cường thể chất cùng sức khôi phục cũng là một cái hố, biết phải uống đến ngày tháng năm nào mới được tăng cường, mà có đột phá được nhân loại cực hạn hay không còn là một điều bí ẩn.
Vẫn là trường sinh bất lão thực tế nhất.
Có lẽ là do tâm thái của một thằng nhà giàu mới nổi, hoặc chỉ là do Hạ Nhất Minh bị sướng quá phát rồ. Hắn vậy mà chạy ra đằng sau nhà lấy gáo múc SCP-006 đi tưới cây đào, còn liền một lần tưới tới suốt ba gáo.
Phải đến lúc tưới xong hắn mới nhớ đến SCP-006 chỉ có tác dụng với động vật cấp cao, rõ ràng là cây đào không có nằm trong số đấy. Nhìn cái gáo rỗng còn đang nằm trong tay, Hạ Nhất Minh cảm thấy trái tim mình đang nhỏ máu.
Nhưng còn chưa kịp khóc vì hối hận, không biết là do hắn từng dùng xương của một vị chân nhân làm phân bón, hay là do cây đào này từ đầu đã có gì đó đặc biệt, nó vậy mà thật sự có phản ứng với SCP-006.
Từ lúc đầu chỉ là một cây đào già c·hết khô, vậy mà nháy mắt tràn ngập chồi non, một ngày sau cành lá xum xuê, ba ngày sau hương hoa thơm ngát, một tuần sau trái chín trĩu cành.
Không những thế, thân cây đào còn trở nên càng cứng rắn bóng loáng đến phản chiếu ra gương mặt hắn, hoa cùng lá không những toả ra hương thơm ngát, còn trong suốt lấp lánh như lưu ly.
Nhưng tất cả những thứ nói trên so ra đều kém quả đào, quả đào không những cũng bị lây dính tính chất của ngọc thạch trở nên bóng loáng bán trong suốt, mà nó còn so với những quả đào thông thường khác càng thơm ngon mọng nước hơn. Điều kì lạ nhất chính là nó không có hạt, từ trong ra ngoài quả đào chỉ toàn thịt và thịt.
Hạ Nhất Minh hái lấy một quả, hắn dùng sức cắn một ngụm ngập răng, mặc cho nước sốt chảy ròng ròng xuống vạt áo, hương đào quanh quẩn trong khoang miệng, để lại dư hương thật lâu không biến mất.
Thậm chí hắn còn phát hiện, chỉ cần mỗi ngày ăn một quả đào, dù cả ngày hôm đó không ăn uống gì thì cũng không cảm thấy đói khát, thậm chí tinh thần còn trở nên càng sáng láng no đủ.
Nếu không phải ăn xong vài quả, ngoài khiến da dẻ hắn trở nên càng hồng hào trắng bóng, cũng không giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn, thì Hạ Nhất Minh còn tưởng rằng nó đã biến thành cây đào tiên mất rồi.
Song nếu tất cả mọi chuyện đều chỉ hướng tốt, vậy thì lý do gì mà Hạ Nhất Minh hắn lại cảm thấy phiền muộn?
Tất cả mọi chuyện phải bắt đầu nói từ sáng nay.
Cũng giống như bao ngày khác, từ khi cây đào xuất hiện biến dị thì sáng nào ngủ dậy, việc đầu tiên Hạ Nhất Minh phải làm chính là đi xem cây đào có thêm biến hoá gì mới không.
Nhưng vừa đi đến cửa thì hắn dừng lại, không biết có phải hắn hoa mắt hay không, nhưng ở xa xa phía bờ sông từ khi nào lại xuất hiện một tảng đá to đùng đen ngòm.
"Là rơi từ trên núi xuống bị nước sông cuốn lên bờ sao? Nhưng nặng như thế mà cũng có thể bị cuốn lên bờ thì đúng là hiếm có?."
Đang lúc Hạ Nhất Minh tấm tắc kêu lạ thì tảng đá đó lại đột nhiên lay động, từ bên cạnh của tẳng đá bắt đầu thò ra một thứ gì đó dài dài, hình như đó là...cái đầu rùa?
"WTF to như vậy?" Hạ Nhất Minh trợn tròn mắt, hắn tuy im lặng nhưng trong lòng thì đang gào thét đầy kinh hãi. Thứ khổng lồ kia thế mà là một con rùa?
Hạ Nhất Minh nhìn con rùa rồi lại nhìn sang căn phòng phía sau lưng mình. Khá lắm, chỉ kém một chút so với căn phòng của hắn.
Phải biết căn phòng của hắn rộng ba mươi mét vuông, con rùa này ăn phải thức ăn tăng trọng sao? Khủng bố như vậy?
"To như vậy không phải là yêu quái đi?"
Hạ Nhất Minh nhớ trong quyển nhật ký có nói, chỉ cần là động vật to vượt mức bình thường, hoặc có xuất hiện biến dị kì lạ, thì chắc chắn không phải yêu thú thì chính là yêu quái.
Chúng chỉ khác nhau ở chỗ, yêu thú thì không có linh trí, còn yêu quái thì không những có linh trí, bọn nó còn biết phép thuật.
Nhưng mặc kệ là yêu quái hay yêu thú thì đối với hắn bây giờ cũng không có gì khác nhau cả, đều là một chữ c·hết mà thôi.
Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa có đến một con SCP chuyên về chiến đấu hay phòng thủ, thậm chí SCP chạy trốn cũng không có.
Nói tóm lại là hắn đang bị mắc kẹt giữa núi rừng hoang vu với một con quái vật khổng lồ k·hông r·õ n·guồn g·ốc, ngươi nói hắn có nên cảm thấy sợ hãi hay không? Có nên cảm thấy phiền muộn hay không?
"Không được ta không thể ngồi chờ thần may mắn gõ cửa, luôn luôn phải có cách nào đó. Thôi nào Hạ Nhất Minh nghĩ đi động não đi chứ."
Vò đầu bứt tai một hồi hắn đột nhiên nổi lên một chủ ý.
"Đúng rồi, có lẽ có thể thử làm như vậy.
Nhưng lỡ mọi chuyện không diễn biến như suy đoán thì sao?
Mặc kệ, liều mạng, cùng lắm là c·hết. Chỉ mong con rùa kia là yêu quái chứ không phải yêu thú, nếu không ta cũng chỉ có thể mặc kệ cho số phận an bài."
Hạ Nhất Minh lẩm bẩm suy tính, hắn quay sang nhìn chum nước sau nhà, lại nhìn về phía cây đào trước mặt, giống như đạt được quyết tâm nào đó.
Hắn lập tức bỏ đi vẻ mặt căng thẳng mà đổi lại thành tư thái nhẹ nhàng thong dong, giống như con rùa khổng lồ đáng sợ kia vốn chỉ là một tảng đá vô hại vậy.
Hạ Nhất Minh chậm rãi đi vào trong phòng bếp phía sau nhà, hắn bắt đầu đốt lửa đun nước. Kể cũng lạ, nửa tháng dung nhập vào thế giới này có rất nhiều thứ mà hắn hồi trước tưởng chừng mình sẽ không bao giờ làm được, thế mà bây giờ lại trở thành quen tay hay việc, quả là thế sự vô thường.
Đợi nước sôi, Hạ Nhất Minh mang theo cả nước nóng lẫn bộ ấm chén của chủ nhân cũ nơi này ra ngoài bàn đá.
Hắn đi ra chỗ cây đào, hái xuống một quả đào, ngắt lấy hai bông hoa, và dựt đi ba chiếc lá, rồi hắn mang ba thứ cả kể quả đào bị cắt thành miếng, bỏ tất vào trong ấm trà.
Đúng vậy, hắn muốn làm trà đào.
Đây lại là một công năng của cây đào mà dạo gần đây Hạ Nhất Minh mới phát hiện ra, hắn biết cách hắn pha trà kể cả trong mắt người không hiểu gì về trà đạo thì cũng vô cùng quái dị, thậm chí là không thể chấp nhận được.
Nhưng đây là dị giới, cây đào cũng là biến dị sau cây đào, thế cho nên cũng đừng có quá kinh ngạc làm gì, không phải chỉ là trà đào thôi sao, có lạ bằng con rùa to gần ba mét không?
Thêm nữa, ngoài nước được lấy từ SCP-109 đun sôi, hắn còn đổ thêm một chén nước SCP-006 vào ấm trà, có thể nói ấm trà này được làm ra từ những gì tinh tuý nhất của hắn ở thời điểm hiện tại.
Chưa nói tới sự xung kích vị giác và khứu giác, hay các tác dụng đặc biệt khác mà hắn không dám chắc là có hay không, chỉ nói riêng về một chén nước từ SCP-006 kia thôi, là đã có thể ban cho người uống hết ấm trà này gia tăng mười năm tuổi thọ rồi, nói là tiên trà cũng không hề quá đáng.
Ngồi xuống băng ghế đá, nói thật hắn ngoài mặt tỏ ra trấn định nhưng trong lòng thì run gần c·hết, nếu bây giờ mà có cuộc thi về tốc độ nhịp tim thì hắn nghĩ mình chỉ cần ngồi im cũng có thể phá kỷ lục thế giới.
Không được Hạ Nhất Minh, ngươi phải bình tĩnh lại. Hắn cố gắng nhớ lại cảnh các cụ già không con không cháu, chiều chiều cô đơn ngồi ở ghế đá Hồ Tây.
Nhớ lại cảnh Độc Cô Cầu Bại lúc về già, đến lúc c·hết cũng chỉ mong một lần b·ị đ·ánh bại. dần dần tiếng hít thở của Hạ Nhất Minh trở nên đều đều chậm rãi, thân thể hắn ngày càng thả lỏng thoải mái hơn.
Hạ Nhất Minh mặt hướng về phía cây đào, nhưng đôi mắt lại dần dần trở nên xa xăm vô định. Giống như thứ hắn nhìn không phải là cây đào mà là nhân sinh, là thời gian, là ý cảnh, là đại đạo.
Lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Hắn nhìn xuống chén trà trong tay, chợt nhận ra nó đã nguội từ bao giờ. Hắn thể hiện sự ngạc nhiên trong ánh mắt, nhưng rồi lại lắc đầu cười tự giễu như đang nói ta già thật rồi.
Nốc một hơi cạn sạch, thứ hắn uống là trà mà sao xuống bụng lại thành rượu, phải chăng trong thâm tâm hắn đang muốn mình say.
Thở một hơi thật dài, như muốn thổi tan đi những phiền muộn trong lòng, nhưng nỗi cô đơn thì vẫn luôn còn đó.
Hạ Nhất Minh giống như thật sự quên luôn bên ngoài vẫn còn một con rùa khổng lồ nằm cách chỗ hắn không xa.
Con rùa cũng thật sự chỉ nằm đó quan sát, nếu không phải thi thoảng vẫn còn hơi cử động một chút, thì hắn còn tưởng rằng con yêu quái đó đã ngủ mất rồi.
Có lẽ nó cũng đang suy tính điều gì đấy.
Cứ như thế vài ngày trôi qua.