Mãng Hoang Kỷ

Chương 1586




Đông Hỏa Chúa Tể chưa bao giờ mù quáng đối địch với tồn tại đáng sợ thật sự, tuy gã làm việc không có điểm giới hạn, chuyện gì cũng làm ra được, nhiều người ghét gã nhưng gã vẫn sống đến bây giờ.

Thường đi ở bờ sông rốt cuộc ướt giày. Đạo Quân tầm thường có thể tùy ý bóp chết đã mang lại món quà bất ngờ cho Đông Hỏa Chúa Tể.

- Không! Không! Ta không cam lòng!

Mặt Đông Hỏa Chúa Tể đỏ rực, bao nhiêu suy nghĩ nổi lên, gã nhiều lần liên lạc với bên ngoài xem tin tức, cuối cùng chết tâm.

Mắt Đông Hỏa Chúa Tể đỏ ngầu:

- Trốn! Phải trốn, Bắc Minh Đạo Quân đã đấu với Băng Phong quân đoàn chứng minh bản tôn không ở chỗ này, có lẽ Dao Hỏa cảnh đang không có ai điều khiển.

Đông Hỏa Chúa Tể sinh ra khát vọng.

Vèo!

Đông Hỏa Chúa Tể hóa thành luồng sáng lửa màu trắng bắt đầu chạy trốn.

- Quả nhiên không sao hết.

Đông Hỏa Chúa Tể bay mấy giây sau không gợi lên bất cứ cấm chế cơ quan thì vui mừng:

- Chắc chắn Bắc Minh Đạo Quân đã đi ra ngoài, giờ không ai khống chế Dao Hỏa cảnh.

Bùm!

Sóng gợn đáng sợ quét qua mang theo lực lượng có tính hủy diệt.

Bắc Minh Đạo Quân sợ đứng tim vội né ra sau, còn bị tách lửa trắng thành hai phần.

Phụp!

Một phần lửa bị sóng gợn quét qua vùng vẫy rồi cuối cùng tắt ngấm, một nửa lửa còn lại tụ thành hình dạng Đông Hỏa Chúa Tể, mặt gã tái nhợt, trong mắt có kinh khủng nghĩ mà sợ. Hút chết, suýt chút nữa gã đã chết rồi.

Một giọng nói hùng hồn vang vọng mỗi góc:

- Đông Hỏa Chúa Tể, ta phụng mệnh của chủ nhân canh chừng ngươi.

Đông Hỏa Chúa Tể ngước nhìn bốn phía, biểu tình tràn đầy bất an.

Giọng nói lạnh băng cất lên:

- Lần này coi như ngươi hên, lần sau ngươi chết chắc. Con đường lửa này rất dài, ngươi muốn chạy đi phải mất lâu thật lâu, ngươi tránh thoát một lần nhưng ta không tin ngươi né được lần thứ hai, ba.

Đó là khôi lỗi cấp Đế được Kỷ Ninh để lại đây, ra lệnh trông chừng người.

Đông Hỏa Chúa Tể nóng nảy, cao giọng nói:

- Ngươi... ngươi...! Chủ nhân của ngươi là Bắc Minh Đạo Quân? Mau truyền lời giúp ta, nói là ta đã đồng ý, báu vật của ta, toàn bộ báu vật, bao gồm mũ giáp, thậm chí bảo bối vũ trụ ta đều đồng ý hiến cho Bắc Minh Đạo Quân, chỉ cần hắn thả ta đi, tha mạng cho ta.

Giọng lạnh lùng tiếp tục bảo:

- Hừ! Giờ biết xin tha?

Đông Hỏa Chúa Tể thúc giục:

- Ngươi mau báo cho chủ nhân của ngươi, ta không muốn đối địch với hắn!

Giọng lạnh băng nói:

- Chờ đi, đợi chủ nhân đến.

Ngoài Dao Hỏa cảnh, một chiếc vực giới phi chu xuất hiện từ khe hở hư không.

Kỷ Ninh nhìn vòng xoáy lửa to lớn nhiều lửa nóng cháy cuồn cuộn vô cùng, cười nói:

- Đến rồi, có lẽ Đông Hỏa Chúa Tể đã biết chút tin tức.

Khuôn mặt Thanh Ma tràn đầy hưng phấn, mắt tỏa sáng nói:

- Chắc chắn hắn biết. Theo ta hiểu tính cách Đông Hỏa Chúa Tể thì hắn đang phập phồng lo sợ, không chừng Bắc Minh vừa đến hắn đã van xin.

- Đi vào nhìn xem.

Kỷ Ninh hơi muốn xem bộ dạng hiện giờ của Đông Hỏa Chúa Tể. Trước kia gã cực kỳ bá đạo hung ác trước mặt hắn.

Vèo!

Vực giới phi chu vào Dao Hỏa cảnh đi nhanh trong đường lửa.

Trong không gian vang vọng giọng nói:

- Chủ nhân.

Là giọng của khôi lỗi cấp Đế khống chế đường lửa.

Kỷ Ninh hỏi:

- Đông Hỏa còn ở chỗ cũ không?

Thanh âm văng vẳng:

- Bẩm chủ nhân, Đông Hỏa Chúa Tể từng thử chạy trốn, ta làm theo mệnh lệnh của chủ nhân điều khiển cấm chế cơ quan suýt giết được hắn. Đông Hỏa Chúa Tể sợ không dám chạy nữa, cách chỗ đứng cũ rất gần.

Thanh Ma nhếch mép:

- Muốn trốn sao? Cuối cùng biết sợ, hắn có thân bất tử, tuy ta mạnh hơn hắn một chút nhưng không giết được hắn. Nhưng hiện tại có Cầm Hỏa Thần, giết Đông Hỏa Chúa Tể dễ như chơi, nếu muốn trốn thì một số cấm chế cơ quan trong đường lửa cũng có thể lấy mạng hắn. Trốn không được, không trốn cũng không thể, ha ha ha, tưởng tượng bộ dạng của Đông Hỏa Chúa Tể làm ta thấy sung sướng.

Kỷ Ninh cũng cười, cũng thấy rất sảng khoái.

Bay nửa ngày sau rốt cuộc gặp Đông Hỏa Chúa Tể.

Đông Hỏa Chúa Tể đang khoanh chân giữa hư không, vẫn điển trai đến yêu dị nhưng hơi thở dồn dập.

Đông Hỏa Chúa Tể quay đầu liếc thấy một chiếc vực giới phi chu đã đến:

- A?

Đông Hỏa Chúa Tể đứng bật dậy.

Bốn bóng người bay ra khỏi vực giới phi chu, dẫn đầu là thiếu niên áo trắng cõng thần kiếm đen Kỷ Ninh, hai bên hắn là Cầm Hỏa mập mạp và Thanh Ma Chúa Tể. Bạch Dung hộ vệ thì đi sau cùng.

Đông Hỏa Chúa Tể chào:

- Xin chào Bắc Minh Đạo Quân.

Đông Hỏa Chúa Tể bày ra tư thái rất thấp, còn liếc Cầm Hỏa đứng cạnh Kỷ Ninh.

Cầm Hỏa cầm đồ ăn, khóe mắt liếc Đông Hỏa Chúa Tể, há mồm nhai ngồm ngoàm.

Đông Hỏa Chúa Tể cảm giác mình đang bị Cầm Hỏa ăn sống, nỗi lòng rối loạn.

Thanh Ma ôm bụng cười lớn:

- Ha ha ha! Mau nhìn xem, Đông Hỏa Chúa Tể bây giờ cung kính hết mực, ngoan như phó tòng. Nhưng lần trước gặp Đông Hỏa Chúa Tể thì Đông Hỏa Chúa Tể rất ngạo khí. Đông Hỏa, còn nhớ lời mình đã nói vào phút cuối chúng ta đi không?

Đông Hỏa Chúa Tể xanh mặt.

Thanh Ma chưa chịu thôi:

- Xem ra ngươi đã quên, nhưng ta nhớ rõ ràng. Đông Hỏa, ngươi hãy xem.

Thanh Ma vung tay lên, cảnh tượng hư ảo hiện ra, là cảnh cuối trong lần gặp trước.

Trong cảnh ảo Đông Hỏa Chúa Tể tràn ngập hận thù gầm lên:

- Ta chờ xem ngươi chết trước hay ta chết trước!

Đông Hỏa cắn răng nhịn.

Kỷ Ninh chặn lại:

- Được rồi Thanh Ma.

Thanh Ma liền ngậm miệng:

- Rồi.

Đông Hỏa thầm thở phào, chuyện gì gã cũng có thể làm nhưng là Chúa Tể còn giữ chút sĩ diện, bị Thanh Ma châm chọc khiến gã khó chịu. Nghe Kỷ Ninh ngăn cản Đông Hỏa sinh ra khát vọng, có lẽ Bắc Minh Đạo Quân sẽ không nhớ thù trước, nhân từ thả gã?

Kỷ Ninh lên tiếng:

- Hắn dù sao sắp chết, đừng làm quá mức.

Mặt Đông Hỏa trắng bệch, giọng the thé:

- Bắc Minh Đạo Quân!!!

Kỷ Ninh bị tiếng hét nóng nảy đầy uất hận của Đông Hỏa Chúa Tể làm hết hồn.

Đông Hỏa Chúa Tể nhin Kỷ Ninh, sốt ruột xin tha:

- Bắc Minh Đạo Quân, là ta không đúng, là ta dùng thủ đoạn hơi tàn nhẫn. Ta biết chính mình phạm sai lầm lớn, xin Bắc Minh Đạo Quân cho ta một con đường sống. Chuyện gì cũng nên chừa chút đường sống, ngươi hãy cho ta con đường sống đi.

Thanh Ma lẩm bẩm:

- Mơ hơi đẹp.

Đông Hỏa Chúa Tể cắn răng:

- Ta đồng ý làm người đi theo ngươi, chỉ cần ngươi tha mạng cho ta thì ta sẽ theo ngươi.

Kỷ Ninh không đáp lại.

Thanh Ma cười khẩy nói:

- Chẳng phải lúc trước coi thường ta sao?

Đông Hỏa Chúa Tể nói nhanh:

- Ta rất sẵn lòng được làm người đi theo Bắc Minh Đạo Quân.&