Mãng Hoang Kỷ

Chương 1587




Thay biểu tình của Kỷ Ninh không thay đổi, Đông Hỏa Chúa Tể thầm hoảng, liều lĩnh nói:

- Ta đồng ý vĩnh viễn đi theo, dù Bắc Minh Đạo Quân có không hợp đạo thành công chết đi ta cũng sẽ tuân theo lời thề, nghe hiệu lệnh của ngươi. Không phải ta nguyền rủa Bắc Minh Đạo Quân, dĩ nhiên ta hy vọng Đạo Quân như ngươi hợp đạo thành công.

Kỷ Ninh lắc đầu nói:

- Cầm Hỏa, giải quyết hắn.

Cầm Hỏa hú lên:

- Ha ha ha! Đang chờ chủ nhân ra lệnh đây!

Cầm Hỏa lập tức biến ra nguyên hình hóa thành hình dạng gấu lớn có cánh trong lửa chớp mắt lao hướng Đông Hỏa Chúa Tể.

Mặt Đông Hỏa Chúa Tể tràn đầy hãi hùng sau đó là dữ tợn không cam lòng, mắt tràn đầy hận thù nhìn chằm chằm Kỷ Ninh ở phía xa.

Đông Hỏa Chúa Tể hét chói tai:

- Bắc Minh Đạo Quân, ngươi cũng sẽ chết, ngươi sẽ chết!

Xoẹt!

Trước lực lượng tuyệt đối của Cầm Hỏa Thần thì mọi thứ đều tan biến, dù Đông Hỏa Chúa Tể tản ra thành lửa cũng tắt ngấm, chỉ để lại chút pháp bảo.

Thanh Ma lắc đầu, lên tiếng:

- Bắc Minh, Đông Hỏa dù gì cũng là Chúa Tể, thu làm người đi theo không tệ, ta còn tưởng ngươi cuối cùng sẽ nhận hắn.

Kỷ Ninh nhìn một số pháp bảo lơ lửng rải rác:

- Đúng là ta có ý định thu hắn làm người đi theo nhưng mới rồi không hiểu sao hắn làm ta thấy rất ghê tởm. Dù sao ta đã có các ngươi, thêm một người đi theo Chúa Tể cũng không ích lợi gì cho ta, mắt không thấy tâm không phiền.

Thanh Ma sửng sốt, lão không ngờ Kỷ Ninh vì lý do này mới không nhận Đông Hỏa Chúa Tể.

- Đi thôi.

Kỷ Ninh đã tính toán cho tam giới, Đông Hỏa Chúa Tể không có công dụng to lớn gì với hắn. Hơn nữa Kỷ Ninh không yên lòng để Chúa Tể tính cách như vậy bảo vệ tam giới.

Đông Hỏa Chúa Tể chết, phân thân khác cũng hủy diệt, rất nhanh tin tức truyền khắp liên minh mười sáu vực giới.

Các Chúa Tể, Đế Quân liên minh mười sáu vực giới từ lâu đã biết Đông Hỏa Chúa Tể bị nhốt trong đường lửa, dù sao lúc trước Đông Hỏa Chúa Tể từng mời các phương hỗ trợ. Giờ Đông Hỏa Chúa Tể chết, họ đoán được Bắc Minh Đạo Quân người khống chế Dao Hỏa cảnh đã ra tay. Các Chúa Tể, Đế Quân thầm kiêng dè thủ đoạn của Bắc Minh Đạo Quân, biết vị này chẳng phải kẻ nhân từ mềm lòng. Họ thầm vui mừng may mắn lúc trước sớm nộp báu vật rời khỏi Dao Hỏa cảnh.

Từ đó trong liên minh mười sáu vực giới có hai vị tồn tại khiến các Chúa Tể, Đế Quân kiêng dè sợ hãi.

Một là Đạt Phong Lĩnh Chủ.

Hai là yêu nghiệt Đạo Quân Bắc Minh Đạo Quân thuần phục Cầm Hỏa Thần.

Hai vị này đều khiến các Chúa Tể, Đế Quân cảm giác nguy hiểm chết chóc.

***

Kỷ Ninh không quan tâm bên ngoài thế nào, chỉ tập trung vào việc tu hành.

Kỷ Ninh cần nhanh chóng sáng tạo mười loại pháp môn để có được món báu vật thật sự Khải Chí Tôn để lại. Khải Chí Tôn rất xem trọng báu vật kia, không dễ truyền lại. Theo lời nói của động phủ chi linh thì trong vũ trụ hỗn độn bao la nó xếp hạng nhất trong bảng phụ trợ tu hành, cũng xếp hạng nhất trợ giúp hợp đạo.

Kỷ Ninh quyết lấy được chí bảo như vậy.

Đạo chung cực hợp đạo quá khó khăn, Dịch Ba Đế Quân nói không thấy chút hy vọng hợp đạo nào của Kỷ Ninh. Đạo chung cực là con đường duy nhất nếu Kỷ Ninh muốn sống lại sư tỷ, chỉ có con đường này là có hy vọng vượt qua Chí Tôn, cướp đi mảnh nhỏ chân linh của Dư Vi từ căn nguyên vũ trụ hỗn độn.

Đương nhiên khả năng lớn nhất là hắn thất bại, chết trên con đường này, nhưng dù sao hắn đã dốc hết sức.

Thời gian trôi qua.

Trong động phủ Bắc Minh ở Thiên Thương cung, trên một ngọn núi. Kỷ Ninh ngồi tĩnh tu, bên cạnh có lò lửa, trên lò đặt một bình rượu, đá núi bên cạnh có tuyết đọng.

Nguyên thần thứ hai ở trên bệ đá Chí Tôn chìm đắm trong tu hành, bản tôn Kỷ Ninh thì rất thoải mái.

Thả lỏng thần kinh khiến óc Kỷ Ninh đôi khi lóe linh quang, phá được nhiều bình cảnh.

- Đạo hành thổ cuối cùng đã đến cấp Thánh Thành Chi Chủ.

Kỷ Ninh áo trắng trên chân mày dính tuyết đọng, hắn bỗng mở mắt ra nhìn bình rượu bên cạnh. Bình rượu đã đun lâu lắm rồi, mỗi lần Kỷ Ninh ngộ ra một đạo là sẽ uống rượu một lần. Linh tửu này dù qua ức vạn năm vẫn giống ban đầu.

Mắt Kỷ Ninh có mong chờ:

- Từ đây ngộ ra hết mười pháp môn, không biết báu vật Khải Chí Tôn trân trọng đến thế rốt cuộc là thứ gì?

Trong Thanh Hoa động phủ.

Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen khoanh chân tĩnh tọa trên bệ đá tu hành, ngồi đã hơn mười hỗn độn kỷ.

Kỷ Ninh đạo bào màu đen mở mắt ra lộ nụ cười:

- Thành công!

Kỷ Ninh lật tay lại, các quyển ngọc giản nằm trong tay. Kỷ Ninh rót nhiều pháp môn vào các ngọc giản, đều là thành tựu của hắn trong năm tháng dài dặc. Nhìn như hắn chỉ tu hành hơn mười hỗn độn kỷ nhưng với tốc độ thời gian gấp trăm lần, thời gian thật là hơn một ngàn hỗn độn kỷ.

Kỷ Ninh sáng tạo ra mười pháp môn.

Gồm có Chung Cực Kiếm Đạo, Tâm Lực huyễn thuật, thủy hành, hỏa hành, lôi điện, không gian, trận pháp, kim hành, mộc hành, thổ hành, tổng cộng mười loại pháp môn.

Sau khi giết Đông Hỏa Chúa Tể, hắn vì nhanh chóng được đến báu vật nên đã chọn kim hành, mộc hành, thổ hành khá đơn giản. Kỷ Ninh cũng muốn tham ngộ đạo thời gian, đã hao phí hơn hai trăm hỗn độn kỷ cho không gian khiến hắn đoán mình sẽ tốn công càng nhiều cho đạo thời gian không am hiểu.

Kỷ Ninh là kiếm tu, kim hành cũng khá nhanh, hơn hai mươi hỗn độn kỷ liền đột phá. Mộc hành không quá am hiểu thì mất năm mươi mấy hỗn độn kỷ. Hành thổ cuối cùng trong ngũ hành vì có bốn hành khác phụ trợ nên một hơi hơn mười hỗn độn kỷ đã thành công.

Thời gian tu luyện thật tính ra chín mươi hỗn độn kỷ, Kỷ Ninh ngộ ra ba loại pháp môn.

Kỷ Ninh đạo bào màu đen mở miệng nói:

- Tiền bối.

Lão nhân tóc bạc ngồi khoanh chân ở phía xa chậm rãi mở mắt ra.

Kỷ Ninh chỉ tám quyển ngọc giản lơ lửng trước mặt:

- Chung Cực Kiếm Đạo và huyễn thuật thì tiền bối đã biết, đây là tám loại pháp môn khác, mời tiền bối xem giúp.

Kỷ Ninh nói rồi tám quyển ngọc giản bay đến trước mặt lão nhân tóc bạc.

Mắt lão nhân tóc bạc sáng rực:

- Nhanh vậy?

Lão nhân tóc bạc lập tức xâm nhập vào tám quyển ngọc giản, tra xét xong gật đầu nói:

- Không tệ, ngũ hành đều ngộ ra, đạo trận pháp cũng có tạo nghệ như vậy. Ngộ tính của ngươi rất cao. Thật ra trong thời gian ngắn ngươi sáng tạo ra Chung Cực Kiếm Đạo, còn đến đệ tứ trọng là ta biết ngộ tính của ngươi cao rồi. Nhưng ta phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.